VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 156

“Đúng chết tiệt là anh ấy có thể. Cậu nghĩ gì về điều đó hả, MacDonald?”

Harrison thậm chí không cố mềm mỏng với câu trả lời của mình. “Tôi nghĩ
là hai người các anh điên rồi.” Anh đoán là hẳn họ đã nhận ra họ mất trí rồi
bởi vì họ đã giữ một thành kiến ngu ngốc đến thế. Loại định kiến giản đơn
đến dốt nát, và theo đánh giá của Harison, nó cũng hoàn toàn vô căn cứ và
phi lý. Do vậy, nó điên rồ.

Douglas trở nên đỏ bừng đáp lại ý kiến của Harrison. Cole che dấu phản ứng
của mình. Harrison chịu thua hai người này. Anh cố đi qua họ ra ngoài trời
để tìm chút không khí trong lành. Anh đã cực kỳ bực bội.

Cole đã khoá đường của anh lại. Dougals đẩy anh ta ra khỏi lối đi. “Khoan
đánh cậu ta vội,” Anh ta bảo em trai. “Tôi muốn hỏi cậu ta vài thứ.”

“Tại sao cậu nghĩ chúng tôi bị điên?” Anh ta nghe có vẻ hoang mang.

“Cả hai các anh đều tin rằng chỉ có phụ nữ mới được phép chơi piano, không
phải sao?”

Cả hai người anh đều không trả lời. Harrison lắc đầu. “Thái độ của hai người
các anh thật lố bịch và hoàn toàn phi lý. Adam là một người đàn ông hoàn
hảo,” Anh tiếp tục. “Điều đó tăng uy tín cho anh ấy rằng anh ấy được giáo
dục rất tốt.” Anh hướng đầy đủ sự chú ý vào Cole. “Anh, mặt khác…”

Douglas cắt ngang trước khi anh có thể kết thúc. “Tôi không muốn có sự om
xòm nào trong khu chuồng trại của tôi,” Anh ta loan báo. “Bọn ngựa sẽ bị
kích động. Cole, tôi không thấy tại sao Harrison lại không thể giúp với
những con ngựa hoang.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.