VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 157

“Tôi chắc chắn tôi có đủ khả năng.” Harrison xen vào. “Tôi có thể làm mọi
điều về cái thứ khó khăn đó, và chắc chắn như quỷ rằng nó không đòi hỏi
nhiều trí thông minh.”

“Tại sao cậu nói điều đó?” Douglas hỏi.

Harrison mỉm cười. “Cole đã làm được, đúng không?”

Mất một đến hai giây để lời lăng mạ được ghi nhận. Harrison kiên nhẫn đợi.
Anh mong đợi Cole sẽ lấy súng hoặc sử dụng nắm đấm của mình. Anh đã
sẵn sàng cho cả hai phản ứng.

Đôi mắt Cole mở rộng. Anh ta lùi một bước, lắc đầu, và buột ra một tràng
cười.

Harrison hết sức thất vọng. Anh đã muốn đánh nhau cơ.

“Cậu là một người đàn ông dễ dàng để yêu mến, Harrison.” Cole bảo anh.
“Chúa lòng lành, cậu đúng là thế.”

“Lần kế tiếp anh lục lọi đồ của tôi, tôi sẽ bắn anh.”

Cole có vẻ ngạc nhiên. “Cậu đã nghe thấy tôi đêm qua à?”

“Chết tiệt là đúng như thế.”

“Chú đang trở nên cẩu thả rồi, Cole”

“Em đoán là thế. Em đã nghĩ em không tạo ra một âm thanh nào cơ.”

“Chính xác thì anh đang tìm gì thế Cole?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.