VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 162

Anh nghe Travis lầm bầm gì đó về việc phát mệt chết tiệt với việc bị quấy
rầy, và thấy bản thân mỉm cười đáp lại.

Đó là khoảnh khắc vui vẻ cuối cùng anh trải qua trong một khoảng thời gian
rất dài. Việc huấn luyện đám ngựa hoang không khó khăn. Đó là điều bất
khả thi. Harrison đã không có được sự thông hiểu đó trong suốt một tuần, và
trong những ngày giữa tuần, anh chịu đựng hết sự sỉ nhục này đến sự sỉ nhục
khác. Anh bầm tím ở mọi nơi. Sự bẽ mặt của anh cũng đau đớn y như thế.
Anh đã trải qua nhiều thời gian úp lưng và vai vào những thứ dơ bẩn hơn là
trên đôi chân, và, nói chung, cung cấp một số lượng lớn trò tiêu khiển cho
gia đình Clayborne.

Sự tính toán thời điểm của Cole thật siêu đẳng. Bất kể anh ta đang làm công
việc gì, anh ta luôn tình cờ có mặt bất cứ khi nào Harrison bị ném bay khỏi
yên ngựa. Người anh trai luôn phản ứng theo cùng một cách. Đầu tiên, anh
ta sẽ trao tặng một cái nhăn mặt cường điệu vì lợi ích của Harrison, rồi lắc
đầu và nói, “Thứ đó sẽ đau lắm đây,” tràng cười chắn chắn tiếp theo sau.

Harrison muốn giết Cole, dĩ nhiên. Tuy vậy, việc đuổi theo anh ta sẽ đòi hỏi
sức mạnh, và đơn giản là anh chẳng còn sót lại mảnh nào. Anh không thể
sắp xếp trong trí thời gian nào của ngày tệ hại hơn. Vào những buổi tối, toàn
thân anh nhức nhối trong đau đớn, và trong những buổi sáng, anh có cảm
giác như thể mình là xác chết biết đi. Anh bước đi giống như một cụ già
chân vòng kiềng. Chúa nhân từ, thậm chí anh rên rỉ cũng giống y như thế.

Mary Rose đến khu nhà tranh vào một tối muộn, nhưng rất may mắn là anh
vẫn còn mặc quần. Anh đã cởi áo và đổ sập trên giường, úp mặt xuống. Anh
thậm chí không nhấc đầu lên khi cô đi vào bên trong.

“Ôi, Harrison, lưng anh thật là một đống lộn xộn,” Cô thì thầm. Cô ngồi
xuống bên cạnh giường và vỗ nhẹ dịu dàng vào anh. “Adam đã gởi một ít

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.