VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 175

Anh đã kéo dài âm tiết, làm chúng nghe có vẻ quyến rũ lạ thường. Cô gần
như đã thở dài thành tiếng nhưng ngừng bản thân lại kịp thời.

“Em có muốn anh hôn em không?”

“Đó không phải là vấn đề,” Cô ngừng lại. “Em không hiểu.” Cô thú nhận.
“Anh chỉ nói đôi chút với em suốt cả tuần, thậm chí còn chẳng nhìn về
hướng của em… và bây giờ anh muốn hôn em sao? Harrison, em không tin
anh đang đang có vẻ hợp lý cho lắm.”

Nghe có vẻ cô bị choáng váng trước kết luận của chính mình. Anh bật cười.
“Anh đang chẳng có lý lẽ gì hết.”

“Tại sao anh nghĩ là anh muốn hôn em?” Cô đảo ngược tình thế với anh.
Bây giờ cô đang là người phân tích lý lẽ.

“Anh tin vào luật chơi công bằng.”

Cô vẫn không hiểu. Anh nâng cô lên sát vào ngực anh, hạ thấp đầu xuống và
hôn lên trán cô. Rồi anh kéo đôi tay cô và đặt chúng vòng qua cổ anh.

Cô không phản đối. Cô vẫn có vẻ hoàn toàn bối rối, nhưng không hề thiếu
thoải mái. Tuy vậy anh đã không quàng tay anh quanh cô, và sẽ không nếu
cô tỏ ra bất kỳ sự sợ hãi hay cự tuyệt nào.

“Em đã hôn anh,” anh giải thích. “Vài lần theo như anh nhớ. Giờ đến lượt
anh, và, Mary Rose, đó là thứ anh gọi là chơi công bằng.”

“Ôi Chúa ơi, anh đã không ngủ, đúng không?” Cô nói nghe có vẻ mất thể
diện. Cô chuyển ánh mắt vào ngực anh. Harrison đẩy cằm cô lên bằng tay
anh. Anh hôn vào cạnh gò má cô, đúng theo cách cô đã hôn anh, rồi hôn vào
sống mũi cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.