VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 216

“Chúng ta gần như đã có một loạt vụ treo cổ sáng nay, Miss Catherine,”
Dooley nói.

Harrison nhìn vào trong phòng khách để xem Mary Rose đang làm gì. Anh
đã nhìn mỗi phút chỉ để chắc là cô ổn. Bà Morrison đã đi, dường như là mãi
mãi, tìm kiếm những vật dụng để bà có thể chăm sóc Mary Rose, và
Harrison đã vận dụng mọi sự kiên nhẫn của anh trong việc chờ đợi ai đó
giúp cô.

“Cậu đang nhìn gì thế?” Cole hỏi anh.

“Em gái anh.” Anh thú nhận. Anh đã bắt đầu đứng lên. “Tôi nghĩ tôi sẽ đi
xem liệu tôi có thể giúp…”

“Hãy để phụ nữ nhà Morrison xem xét cô ấy,” Travis khuyên. “Phụ nữ thích
phụ nữ khác săn sóc mình.”

Harrison ngồi xuống lại. Trong một giọng thì thào thấp, anh nói, “Người phụ
nữ lâu như quỷ ấy, đúng không?”

“Không lâu lắm đâu, Harrison.” Travis nói. Anh ta liếc qua vai để nhìn em
gái, rồi quay lại bàn. “Con bé ổn. Đừng lo lắng về con bé.”

“Ai đó phải lo chứ,” Harrison khăng khăng đầy bướng bỉnh. “Anh và Cole
hành động như thể cô ấy chỉ bị trầy đầu gối. Cô ấy đã bị đánh bất tỉnh đấy,
Chúa thương xót. Cô ấy có thể bị…”

“Đừng để con bé biết là cậu quan tâm.”

Cole trao tặng lời cảnh báo. Travis cười nhăn nhở. “Nghe lời khuyên đi,
Harrison. Cậu tốt hơn nên ghi nhớ điều đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.