VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 219

Anh trai cô xuống ngựa và bắt đầu hướng đến hàng hiên. “Mọi người đâu
rồi?”

“Bên trong, có một ít món bánh ga tô ngon tuyệt của Mrs Morrison. Em
không biết, dĩ nhiên. Không ai mời em hết.”

“Tiến lên thôi. Phàn nàn sẽ không làm em cảm thấy tốt hơn đâu.”

Anh choàng tay ôm cô và vụng về vỗ nhẹ trên vai cô.

“Có, nó sẽ,” Cô cam đoan với anh. “Em thích phàn nàn.”

“Anh biết.” Anh nghe có vẻ nhẫn nhịn. Rồi anh mỉm cười với cô. Sự thích
thú của anh làm cô giận trở lại. Chúa trên thiên đường ơi, cô phải làm gì để
có được một chút thương cảm ở quanh đây nhỉ?

“Khi em nghĩ về mọi thứ em đã trải qua hôm nay, em…”

“Em định đi đâu một mình thế?”

“Nhà.” Cô trả lời. “Và thách anh dám cản em.”

Rốt cuộc cũng đã rõ ràng với anh rằng cô đang cảm thấy khốn khổ. Cô có vẻ
sắp khóc. “Được rồi,” Anh xoa dịu. “Chúng ta sẽ về nhà. Đợi ngay ở đây
nhé. Anh sẽ tìm những người khác. Tất cả chúng ta sẽ cưỡi ngựa cùng nhau.
Anh sẽ đi nhanh thôi, anh hứa đấy.”

Cô giả vờ đồng ý để anh để cô lại một mình. Cô biết điều gì sẽ xảy ra. Lời
hứa của Douglas là thật lòng, nhưng ngay khi đi vào trong bếp của bà
Morrison, anh sẽ quên hết mọi thứ về việc đưa cô đi bất kỳ nơi đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.