VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 220

Đàn ông. Họ quá dễ dàng xoay chuyển đến không thể tin được. Vỗ nhẹ vào
đầu họ, cho họ thứ gì đó để ăn, và họ sẽ theo bạn đi bất kỳ đâu. Thêm một
nụ cười và vài lời bình luận ngu ngốc, và họ ngay lập tức quên mất mọi
trách nhiệm khác của mình.

Chẳng hạn như một người em gái sắp chết trên hiên trước, cô tự nhủ.

Vì Chúa, ai đó sẽ an ủi cô, cho dù cô phải tìm mọi cách đến Hammond và
thuê một kẻ hoàn toàn xa lạ để có được sự thương cảm. Mất một lúc lâu để
có có được sự thoải mái trên yên ngựa. Sau đó cô bắt đầu về nhà. Cô ép bản
thân xua đi tâm trạng xấu. Cô không cảm thấy tệ nữa. Mary Rose có một sự
tin tưởng lớn lao trong việc đo lường mỗi vụ việc tình cờ kinh khủng với
điều kinh khủng khác đã xảy ra trong cuộc đời cô. Mỗi sự chấn thương đau
đớn hoặc đáng xẩu hổ ngay lập tức được phân loại trong trí óc cô như là tệ
bằng, không tệ bằng, hoặc tệ hơn thứ gì đó khác. Và tệ bằng việc bị tấn công
bởi Bickley thì vẫn không tệ bằng bị tấn công bởi lũ ong. Theo ngày tháng,
thậm chí còn chẳng gần chút nào.

Cô gần như đã chết vì bị ong chích, ít nhất Adam đã kể với cô rằng cô đã
đứng tại ngưỡng cửa thiên đàng rồi. Cô không nhớ chút gì về trận ốm đó. Cô
chỉ nhớ sự đau đớn. Cô đã không phàn nàn, ngay cả khi các anh trai của cô
nài nỉ cô làm.

“Mary Rose, chậm lại và đợi bọn anh nào.” Douglas quát to mệnh lệnh. Cô
đã làm như anh yêu cầu, nhưng khi anh đến bên cạnh cô và cô nhận ra anh
vẫn còn vương một ít bánh ga tô trên góc miệng, cô trao cho anh một cái cau
mày gay gắt rồi lờ anh đi.

“Cô ấy có thể tự cưỡi ngựa sao?” Harrison hỏi các anh trai cô từ phía sau.

“Cô ấy đang cố.” Mary Rose trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.