VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 222

Mục tiêu của cô lúc này là được trở lại với con ngựa của cô và được ở một
mình. Cô cần sự riêng tư để cô có thể nghĩ về cách cư xử khó hiểu của
Harrison. Chỉ trong chớp mắt, tính cách của anh đã hoàn toàn thay đổi. Cứ
như thể anh bị mắc phải một lời nguyền nào đó. Chúa chứng giám, điều gì
đã xảy ra với người đàn ông tốt bụng mà cô rất thích? Cô sẽ phải sắp xếp
mọi thứ trong đầu trước khi có thể nhìn anh lần nữa mà không nổi giận.

Cole không muốn để cô tự cỡi ngựa một mình, nhưng anh nhanh chóng phát
ngán với danh sách kêu ca bất tận của cô. Anh trao cô cho Douglas. Anh ấy
thậm chí không trụ nổi tới năm phút. Rồi Travis bị mắc kẹt với cô.

Ba đã xong chỉ còn một, cô nghĩ với một chút tự mãn. “Nghe này, Mary
Rose, em khiến răng anh đau khi lắng nghe em đấy,” Travis lầm bầm. “Tại
sao em không đợi cho đến khi chúng ta về nhà rồi ngồi xuống và viết một
bức thư dài cho mama của mình nhỉ. Em có thể nói với má mọi thứ về
chuyện em đang cảm thấy đáng thương ra sao.”

“Không, em không thể.” Cô đáp. “Mama không muốn nghe điều đó đâu. Má
đã bảo em việc phàn nàn thật không đúng mực cho một quý cô trẻ, ngay cả
khi cô ấy thích thú với nó thế nào.”

Travis bật cười. “Em đã từng viết và kể lể với má về bọn anh rồi, đúng
không?”

“Khi đó em còn rất trẻ mà,” Cô phòng thủ. “Mama đã làm em ngừng lại. Má
nói em đã không trung thành với các anh của mình và rằng em không bao
giờ nên ba hoa. Mama sẽ thương cảm em nếu má có thể thấy em bây giờ.
Sao nào, em đã bị đấm và…”

“Harrison, cậu có muốn nhận lượt của mình không?” Travis quát lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.