VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 224

Vài phút sau anh thì thầm tên cô lần nữa với chất giọng Irish lè nhè của
mình, và cô đột ngột muốn thở dài và run lên cùng lúc. Cô cần mẫn kháng
cự cả hai thôi thúc ấy.

Cú đánh vào đầu hẳn đã khiến cô phát rồ rồi. Cô đang giận dữ với Harrison
cơ mà, có đúng không nhỉ?

“Tại sao em không nhìn anh? Anh đã làm em sợ sao?”

Anh nghe có vẻ thích thú. Lúc này anh đang tử tế và quan tâm và rất mực
ngọt ngào. Cô muốn đá anh.

Cô sẽ không trả lời anh. Harrison thở dài. “Hãy quên là anh đã hỏi.” anh nói.
“Anh hẳn đã phạm sai lầm rồi.”

Thêm vài phút trôi qua trong yên lặng. Sự hối lỗi rốt cuộc đã buộc cô phải
nói với anh sự thật.

“Anh không hoàn toàn có lỗi. Em không sợ anh. Em sợ điều sẽ xảy ra cho
anh. Anh đã bảo em là anh có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng em đã không
tin anh. Em không thích những người đàn ông đánh nhau.”

“Vậy thì em hẳn phải ghét các anh trai của mình.”

“Em yêu các anh trai của em. Em không yêu anh.”

Anh biết cô không yêu anh. Dĩ nhiên là cô không. Tuy vậy, nghe cô nói với
anh như thế làm phiền anh nhiều hơn anh dám thừa nhận.

“Anh vẫn không chắc điều gì đã xâm chiếm anh,” anh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.