VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 225

“Anh có bị mắc phải lời nguyền không, Harrison?” Cô nghe có vẻ quan tâm
chân thành. Anh cố không bật cười. “Anh không nghĩ thế. Khi anh ẵm em
vào trong vòng tay, thứ gì đó đã nổ tung bên trong anh. Anh không thể giải
thích. Em đã mềm rũ và chảy máu, và anh không thể nói liệu em có còn thở
hay không. Anh không biết…”

Cô kinh ngạc trước những gì anh đang nói. Cô không thể kềm bản thân
không cắt ngang. “Anh đã ẵm em lên sao? Dooley nói anh đã làm thế, nhưng
em đã không tin ông ấy.”

“Em đã lạnh ngắt,” anh giải thích. “Vì thế em không thể nhớ được. Em đang
có nguy cơ bị dẫm đạp bởi những con ngựa. Anh phải làm điều gì đó để bảo
vệ em. Anh biết, anh đã hơi trễ khi đến với em, đúng không? Em đã nằm sãi
dài trên mặt đất và em thậm chí còn không cố bảo vệ đầu mình, tạ ơn Chúa.”

Nhớ lại đã trông thấy cô trong trạng thái vô thức như thế khiến anh rùng
mình.

Theo bản năng anh siết chặt vòng tay trên cô, và cô nhận ra Harrison đã rất
sợ hãi. “Sau khi anh ẵm em lên, anh đã làm gì?”

“Anh nhận ra em vẫn còn thở trước khi anh nhấc em lên khỏi mặt đất. Anh
lẽ ra nên bình tĩnh lại sau đó, nhưng anh đã không. Thứ gì đó đã bùng nổ
bên trong anh. Anh đã đặt em xuống nơi anh biết em được an toàn, và rồi
anh đuổi theo gã khốn đó.”

Cô chỉ chú ý đôi chút về những gì anh đang nói. Cô quá bận rộn với việc hả
hê. Cô đã không nói với anh là họ giống nhau sao? Và, ôi chao, anh đã tranh
cãi với cô ra sao. Cô nhớ mọi từ anh đã nói. Cô cũng nhớ rất rõ ràng anh đã
trông có vẻ thất kinh thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.