VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 233

“Cô có đau không, Miss Mary?” Clive hỏi. Ông không bị thuyết phục nên
bỏ qua vấn đề.

“Không, không chút nào,” Cô cam đoan với ông. “Ngay khi tôi rửa mặt và
thay quần áo, ông sẽ không thể nói có bất kỳ điều gì đã xảy ra với tôi.”

“Và chải tóc cô nữa,” ông gợi ý. Cô lập tức vuốt những lọn tóc loăn xoăn
của cô lần nữa. “Giờ hãy nói với tôi tại sao ông ở đây. Có điều gì đó sao?”

“Có gì đó rất không đúng,” ông trả lời. “Tôi rất biết ơn là cuối cùng cô đã về
nhà. Cô không việc gì phải đi đến Blue Belle hôm nay hết, Miss Mary. Có
phải là thứ Bảy đâu. Cô đã quên sao?”

“Không, tôi cần các vật dụng để mang đến cho một người bạn khác. Đó là
một tình huống rất đặc biệt.”

“Vậy thì không sao, nếu điều đó là đặc biệt,” Ông lầm bầm. Tâm trí ông
quay về với tình huống khó xử của chính mình. “Cho dù trông cô có vẻ như
vừa bị xe cán, cô phải nhìn qua tình cảnh đáng buồn này. Tôi cần sự giúp đỡ
của cô đến tuyệt vọng. Chỉ có cô mới giúp được tôi thôi. Chỉ có cô thôi.”

Cô bắn cho các anh trai một ánh mắt em-đã bảo-là-rắc-rối-rồi-mà trước khi
trao cho Clive sự chú ý đầy đủ lần nữa. “Dĩ nhiên tôi sẽ giúp. Chỉ cần nói
với tôi có chuyện gì.”

“Cô sẽ phải đưa cô ta ra khỏi xe của tôi. Cô ta không chịu nhúc nhích. Cô ta
thậm chí không cho Adam đến gần cánh cửa. Cô ta bắt đầu la hét cậu ấy. Cô
ta nói cô ta sẽ không cho phép kẻ làm thuê đón chào mình. Điều đó không
hợp cách. Đó chính xác là những gì cô ta đã nói. Tôi đã cố bảo cô ta là mọi
thứ quanh đây khác thế nào nhưng cô ấy không thèm lắng nghe. Cô ta không
tin Adam là anh trai của cô. Tôi có thể hiểu sự nghi ngờ ấy. Cô ta không đến
từ quanh đây nên không quen thuộc với các thứ. Adam cuối cùng đã bỏ cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.