“Bởi vì bạn sẽ bị xa lánh.”
Sự kiên nhẫn của Mary Rose đã bị bào mòn. Tất cả những gì cô muốn là một
bồn tắm nóng và một chút an ủi. Cô biết cô sẽ không có được những điều đó
cho đến khi vị khách của cô đã được sắp xếp ổn thoả. “Chúng tôi biết mọi
thứ về thành kiến, Eleanor. Bị xa lánh bởi một nhúm những cô gái ngu ngốc
chẳng có ý nghĩa gì với tôi. Thẳng thắn mà nói, các anh trai của tôi và tôi đã
học được rằng đừng lãng phí thời gian với những kẻ không thích mình. Tất
cả các người anh của tôi đều là những người đàn ông tuyệt vời, đáng để tự
hào. Tôi không xấu hổ về gia đình của mình.”
“Vậy tại sao bạn không nói gì hết?”
“Gia đình là chuyện riêng tư.” Mary Rose giải thích, lập lại những gì cô đã
được bảo hết lần này đến lần khác bởi các anh trai. “Chúng tôi là ai và
chúng tôi làm gì chẳng liên quan gì đến bất kỳ ai khác.”
“Giờ nghĩ về điều đó, bạn cũng không bao giờ kể với tôi về những người
anh khác,” Eleanor nói. “Tôi biết bạn có bốn anh trai, nhưng đó là tất cả
những gì tôi từng biết. Họ có giống… Adam không?”
“Có.” Mary Rose đáp. “Họ tử tế và nhân hậu y như thế. Dù Douglas và Cole
có hơi bướng bỉnh một chút.”
Eleanor dường như không thể hiểu được sự hóm hỉnh của cô. Cô ta vẫn đang
quay cuồng với cú sốc mà Mary Rose vừa trao cho mình.
“Giờ chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
“Đợi một chút.” Eleanor thì thầm. “Mọi thứ rất khác ở đây, đúng không?”