Eleanor sững sờ đến chết lặng. Cô ấy dựa lưng vào những tấm đệm và nhìn
chằm chằm vào Mary Rose. “Chúa trên thiên đường, bằng cách nào…”
“Bằng cách nào không quan trọng,” Mary Rose khăng khăng. “Adam là anh
trai của tôi, và tôi yêu anh ấy bằng tất cả trái tim mình.”
“Anh ta không thể là anh trai của bạn được,”
Mary Rose đã mệt mỏi với việc cố thuyết phục. “Anh ấy là anh trai tôi,” Cô
khăng khăng một cách gay gắt, vì điều cô đã quyết định là lần cuối. “Adam
và các anh trai của tôi đã nuôi dưỡng tôi từ khi tôi là một em bé sơ sinh.
Chúng tôi là một gia đình, Eleanor, và gia đình đặt trên mọi thứ khác.”
“Người dân quanh đây chấp nhận tất cả các bạn à?”
“Dĩ nhiên,”
“Tại sao?”
Mary Rose thở dài. “Chúng tôi đã ở đây đủ lâu. Tôi đoán là mọi người đã
quen với chúng tôi. Sao nào? Bạn sẽ tạ lỗi chứ?”
Eleanor gật đầu. “Tôi không có ý định xúc phạm ông ấy. Tôi đã không nói
điều gì có ý nghĩa hết, Mary Rose. Tôi đã nghĩ là người đánh xe đang nói
dối tôi. Ông ấy đã cố quăng tôi ra ngoài giữa một con đường dơ bẩn. Bạn có
thể hình dung nổi không?”
“Tên người đánh xe là Clive Harington. Ông ấy là một người tốt. Bạn cũng
sẽ phải xin lỗi ông ấy nữa. Bạn lẽ ra không nên bắn ông ấy.”
Eleanor nhún vai. Cô ta rõ ràng không quá ăn năn. “Tôi không định bắn ông
ấy, nhưng tôi không nghĩ tôi muốn bạn nói với ông ấy điều đó. Ông ấy hẳn