VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 243

Eleanor nhún vai. “Tôi không biết.”

“Tại sao bạn không chỉ kể với tôi sự thật?”

“Tôi có thể diện cần phải gìn giữ mà,” cô lầm bầm. “Cha nào, con nấy, tôi
đoán thế. Hơn nữa, bạn sẽ thấy tội nghiệp tôi.”

“Điều gì đã xảy ra với cha bạn? Giờ ông ấy đang ở đâu?”

“Tôi không có bất kỳ ý tưởng nào. Không ai biết. Các nhà chức trách vẫn
đang tìm kiếm ông ấy. Tôi nên biết ơn là ông ấy đã thanh toán một số học
phí, nhưng tôi không. Ông ấy đã sử dụng tiền của người khác. Ông ấy đã
không để lại cho tôi một lời nhắn cho biết nơi ông ấy đến. Cảnh sát đã
không tin tôi. Tôi đã bị bắt giam và ở lại đó trong hai đêm. Điều đó thật kinh
hoàng. Cuối cùng họ thả tôi ra. Đó là một vụ tai tiếng lớn, dĩ nhiên. Dân
chúng trong phạm vi Chicago ghét tôi bởi vì tôi có họ hàng với ông ấy.
Dường như mọi người nghĩ tôi biết ông ấy đang trốn ở đâu. Các nhà chức
trách đang theo dõi ngôi nhà cả ngày lẫn đêm. Điều đó thật không thể chịu
đựng nổi. Tôi trốn ở phía sau những bức màn và cố giả vờ như không có
chuyện gì xảy ra.”

“Tôi rất tiếc,” Mary Rose thì thầm. Eleanor có vẻ như không nghe thấy cô.
“Tôi đã nghĩ chúng tôi làm chủ ngôi nhà, những chúng tôi không phải. Bà
chủ nhà đã ném tôi ra khỏi nhà. Tôi không biết nơi nào khác để đi. Bạn đã
bảo tôi có thể đến với bạn nếu tôi cần bạn. Bạn đã có ý như thế mà?”

“Phải, dĩ nhiên. Tôi có ý đó.”

“Bạn sẽ không đuổi tôi đi chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.