“Không, tôi sẽ không đuổi bạn đi.” Cô hứa. “Bạn đã lo lắng rằng tôi sẽ
không cho bạn ở lại vì bạn và tôi không luôn thuận hoà với nhau sao?”
“Bạn là người duy nhất trong trường khoan dung với tôi. Tôi biết tôi có thể
là nỗi khó chịu. Tôi đã căm hờn bạn bởi vì tôi biết bạn cảm thấy tiếc cho
tôi.”
“Tôi không tiếc cho bạn. Bạn đã sẵn sàng ra khỏi xe chưa?”
“Rồi.”
Eleanor với đến tay nắm cửa. Mary Rose giữ tay cô ấy lại. “Đợi một chút.”
Cô yêu cầu. “Tôi muốn nói với bạn về các anh trai của tôi trước khi bạn gặp
họ. Adam…”
“Người đàn ông với làn da đen á?”
“Phải.” Cô trả lời.
“Bạn sẽ không tin những gì người lái xe đáng sợ ấy đã nói với tôi đâu. Ông
ta bảo người đàn ông da đen đó là anh trai của bạn. Bạn có thể tin một sự
xúc phạm như thế…”
“Adam là anh trai của tôi. Vì anh ấy là người lớn tuổi nhất trong gia đình,
anh ấy cũng là người đứng đầu gia đình.”
Miệng Eleanor trễ xuống. “Bạn không thể nghiêm túc được.”
“Tôi hoàn toàn nghiêm túc. Bạn sẽ phải tạ lỗi với anh ấy trước khi bạn có
thể bước vào trong nhà của chúng tôi.”