VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 271

về khả năng chịu đựng của em đấy.”

“Em không thanh nhã chút nào.” Cô đáp. Cô trao cho Adam một cái nhăn
mặt nhanh trước khi thêm vào, “Các anh trai của em có vẻ không thể hiểu
được sự việc đó.”

“Đừng bắt đầu với bọn anh, Mary Rose.” Cole cảnh báo.

“Đừng bắt đầu cái gì cơ?” Cô hỏi, trông ngọt ngào và ngây thơ như một em
bé.

“Em thanh nhã mà.” Harrison thú nhận thành lời.

“Chà, em không có, vì thế đừng có ý tưởng rằng anh có thể bảo em phải làm
gì. Em đã có đủ điều vô lý đó quanh đây rồi.”

Harrison nhướng một bên chân mày trước sự dữ dội trong giọng cô. Mary
Rose rõ ràng đang ở trong tâm trạng khó chịu. Anh không chắc điều gì đã
khiêu khích cô, nhưng anh đủ thông minh để không yêu cầu cô nói với anh
vấn đề là gì. Cô trông như thể muốn bứt đứt đầu ai đó. Đầu của anh, anh
quyết định, nên ở nguyên tại chỗ.

“Đừng có hỏi con bé câu hỏi nào,” Cole nói với một giọng thì thầm nghe rõ.

“Tôi sẽ không dám đâu.” Harrison đáp.

“Em đã muốn nói với anh về điều gì?” Adam hỏi Cole.

“Harrison.” Cole trả lời. “Em muốn nói với anh về người khách của chúng
ta. Em đã phát mệt trong việc chờ đợi anh nói chuyện xong với Eleanor, vì
thế em trở lại làm việc. Đại khái là bây giờ em đã biết tại sao Harrison lại
hỏi quá nhiều câu hỏi. Cậu ta chỉ không kềm được điều đó. Anh đã nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.