"Anh đã không ở quanh những đứa trẻ đúng không, Harrison?"
"Không, anh nghĩ là anh đã không. Em thực sự nghĩ rằng em đang ở trong
..."
"Vâng, em đã nghĩ thế," cô ngắt lời. "Thì thầm để bày tỏ sự tôn trọng nghe
có vẻ thích đáng."
"Và bây giờ khi em đã hoàn toàn trưởng thành thì sao? Bây giờ em đang
nghĩ gì?"
Cô quyết định hoàn toàn trung thực với anh. "Em vẫn ở trong sân của
Chúa."
Anh bật cười. Cô phải chờ anh yên lặng trước khi cô nói lại. "Em thích khi
anh cười, mặc dù anh đã hứa sẽ không. Mỗi khi anh cười, điều thật sự hiếm
hoi, các nếp hằn lo lắng ở góc mắt anh quăn lên. Nó rất quyến rũ. Anh lo
lắng quá nhiều."
"Anh có sao?" Anh thực sự ngạc nhiên bởi ý kiến của cô. Anh không thể
tưởng tượng ra bất cứ ai lo lắng quá nhiều. Quan niệm này dường như xa lạ
đối với anh. Khi một người đàn ông lo lắng, anh ta đã ở trên mép vực rồi,
luôn sẵn sàng, luôn luôn chuẩn bị cho bất kỳ sự việc nào.
"Ồ, vâng, anh lo lắng quá nhiều."
Cô làm dịu lời phê bình bằng cách mỉm cười với anh. Anh ngay lập tức mỉm
cười đáp lại. Và họ vẫn chần chừ. Không một ai muốn di chuyển. Khoảnh
khắc ấy đột nhiên trở nên đầy hứa hẹn. Một sự thân mật mới mẻ đã tuôn
chảy giữa họ, trong nơi yên bình này, khi thế giới bên ngoài không thể xâm