VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 339

Anh đã không nhận ra anh đang sử dụng từ cụ thể đó cho đến khi anh nói
điều đó.

"Anh đã để cho nhiệm vụ trở thành sợi xích trói buộc anh, phải không?"

"Một người đàn ông phải trả những món nợ của mình trước tất cả các mối
quan tâm khác."

"Anh có nợ chủ nhân của anh món nợ này không? Đó là lý do tại sao anh
không bao giờ có đủ thời gian để theo đuổi giấc mơ của riêng mình?"

"Phải và không," anh trả lời. "Phải, anh nợ ông ấy một khoản nợ, nhưng nó
phức tạp hơn thế. Những ước mơ của anh đã thay đổi. Anh đã từng yêu
những gì anh làm. Anh đã không còn như thế nữa. Anh nghĩ có lẽ em đã
đúng, Mary Rose. Chiến thắng không phải là tất cả.”

"Em vui mừng khi nghe anh thừa nhận điều đó," cô nói. "Anh thích thiên
đường của chúng tôi, phải không?"

"Phải."

"Và anh hạnh phúc ở đây."

"Phải."

"Vậy hãy ngừng làm mọi thứ trở thành phức tạp. Hãy ở lại và hạnh phúc.
Thấy nó đơn giản như thế nào chưa?"

"Không, nó không đơn giản chút nào."

"Em sẽ chỉ hỏi anh một câu hỏi nữa," cô hứa. "Nếu nó đơn giản, anh có ở lại
đây không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.