Harrison lắc đầu. "Thật là một ngày quá đẹp nhà để ở bên trong. Chúng tôi
sẽ đi ra ngoài và đợi trong vườn."
Anh kéo Mary Rose theo sau anh. Họ đi qua một căn phòng khổng lồ khác
mà cô nghĩ có thể gọi là salon hoặc phòng khách. Có hai khu vực ngồi rộng
lớn với những chiếc ghế dài đặt đối diện nhau, lò sưởi mặt đá cẩm thạch
khổng lồ, vài chiếc ghế bành và những chiếc bàn bằng gỗ nhỏ mặt kính.
Vải phủ trên tất cả đồ nội thất là một loại gấm thêu kim tuyến màu ngà sang
trọng. Mary Rose dừng lại để chiêm ngưỡng căn phòng. Cô không tin rằng
cô đã từng nhìn thấy bất cứ điều gì xa hoa đến thế.
Harrison nhìn cô. "Em đang nghĩ gì? Trông em có vẻ bối rối về điều gì đó,"
anh nhận xét.
"Thật là thiếu thực tế," cô thì thầm để không bị nghe lén bởi các nhân
viên. "Lượng bụi của một ngày xuyên qua những ô cửa sổ sẽ làm hỏng lớp
vải. Ai lại đặt màu trắng cho những chiếc ghế của họ chứ?"
"Em có thích nó không?"
"Ồ, vâng, nhưng em sẽ không dám ngồi trên những cái ghế đẹp như vậy. Em
có thể làm bẩn một trong số chúng mất thôi." Harrison đột nhiên muốn đưa
cô vào vòng tay anh và hôn cô. Cô thật thanh khiết đến tuyệt vời.
"Chúng ta sẽ đi ra ngoài chứ?" Anh nắm lấy tay cô lần nữa và kéo cô đến
một cặp cánh cửa ra vào kiểu Pháp. Có một khoảng sân rộng bằng đá, được
bao quanh bởi một bức tường gạch cao ba bộ. Khoảnh sân nhìn ra một khu
vườn sánh ngang với tất cả những hình ảnh cô từng được xem về vườn
thượng uyển của các vị vua.