chồng hai tay lên sau đầu. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà trong khi cố
gắng sắp xếp các cảm xúc của mình.
Cô nghĩ về cha mình và thấy ông mới thật tốt bụng làm sao. Cô thích cách
ông mỉm cười. Cô cũng thích giọng nói của ông nữa. Nó nhỏ nhẹ, nhưng
vẫn đầy quyền uy. Khi cô viết thư cho các anh trai, cô sẽ nói với họ rằng
Lord Elliott là một người đàn ông rất tốt.
Harrison vào phòng chỉ vài phút sau đó.
"Cha của em đang rất bướng bỉnh," anh nói với vợ. "Dường như ông nghĩ số
tiền mà các anh trai em đã gởi đến nên gửi trả lại cho họ. Ông gọi đó là
khoản tiền trả cho việc đã để em sống với họ. Dĩ nhiên ông ấy không hiểu."
Mary Rose lăn người nằm nghiêng để cô có thể nhìn vào chồng cô. "Ông ấy
không thích khi em đề cập đến các anh trai của em. Em có thể nói thế dựa
trên cách ông ấy nhìn em. Ông ấy có vẻ như ... thất vọng."
"Hãy cho ông ấy thời gian để quen với ý tưởng rằng em có một gia đình
khác," Harrison gợi ý.
"Anh có biết em sẽ phải có một cuộc kiểm tra vào ngày mai bởi hai bác sĩ
không?"
Harrison cởi áo khoác, ném nó lên một chiếc ghế gần đó, rồi ngồi xuống
cạnh giường. Anh cúi xuống tháo giày và vớ. "Cha em đã nhắc đến nó," anh
nhận xét.
"Tại sao em cần phải kiểm tra? Em cảm thấy tốt mà."
"Các bác sĩ sẽ cho cha của em sự đảm bảo có vẻ như ông ấy cần. Điều đó
không thể gây ra bất cứ tổn hại nào phải không? Anh có thể dừng điều đó lại