"Vâng con có gọi."
"Tên cô ấy là Victoria", Robert nhắc nhở anh. "Cô ấy nên quen với việc
nghe nó."
"Cô ấy không phải là một đứa trẻ," Harrison lập luận. "Cô ấy biết mình là
ai."
"Cậu không nghe cô ấy nói gì tối nay sao?" Robert hỏi. "Cô ấy mong đợi
việc trở lại Mỹ."
Elliott gật đầu. "Con gái ta thậm chí chưa ổn định ở đây và đã nói đến việc
trở về Hoa Kỳ rồi. Ta sẽ không đánh mất cô ấy lần nữa đâu. Xin hãy giúp
ta."
Harrison bị lay chuyển trước lời nài xin xúc động của Elliott. Anh rất khó để
từ chối yêu cầu của ông. Anh đã nhìn thấy sự khôn ngoan trong việc hỗ trợ
cha vợ, và nếu anh tập trung vào sự thật là Elliott thật lòng muốn điều tốt
nhất cho con gái của mình, tất cả đều có ý nghĩa. Anh vẫn cảm thấy khó
khăn khi đồng ý, bởi vì với anh, dường như tất cả những người bà con này
đều đã quyết định thay đổi Mary Rose.
"Con sẽ làm bất cứ điều gì có thể khiến cho vợ con hạnh phúc," anh
hứa. "Nhưng lại một lần nữa con khuyên ngài hãy để cô ấy nói về các anh
trai của cô ấy. Cô ấy cần kết nối với họ, thưa ngài. Chắc chắn ngài có thể
hiểu cô ấy đã cảm thấy như thế nào.”
Elliott không hiểu. "Tại sao con nghi ngờ lời khuyên của các chuyên gia.
Thật không giống con khi không hợp lý như thế. Kendleton và Wells không
phải là những người mới trong lĩnh vực chuyên môn của họ. Cả hai đều đã
mạnh mẽ khuyến cáo rằng chúng ta phải giúp Victoria hướng về phía trước.
Ta sẽ không lắng nghe bất kỳ lời phản đối nào, và ta sẽ rất cảm kích nếu con