VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 707

rốt cuộc cũng chịu rung chuông. Mary Rose gần như đã ngủ gật tại
bàn. Không cần phải nói, Cô Lillian có khá nhiều điều để nói về hành vi của
cô. Bà đã huých khuỷu tay vào cô rất nhiều lần đến nỗi Mary Rose chắc
chắn rằng cạnh sườn của cô sẽ bị thâm tím.

Các quý ông nán lại trong phòng ăn tối để uống cà phê trong khi các quý bà
rút lui vào phòng khách để dùng trà sau bữa ăn. Mary Rose buồn ngủ đến
mức không chú ý đến những gì cô đang làm. Khi dì Lillian đứng dậy, cô
cũng đứng dậy, và sau đó nhặt đĩa của cô để mang vào bếp. Cô vừa chạm tay
đến chén dĩa của thím Barbara khi cô nhận ra mình đang làm gì.

Lillian trông có vẻ kinh hoàng. Mary Rose cảm thấy mình như một kẻ xuẩn
ngốc. Cô nhanh chóng đặt dĩa của mình xuống, vươn thẳng người, và chậm
rãi đi vòng quanh bàn.

Khuôn mặt cô như thể đang bốc cháy. Eleanor thương cảm. Cô ấy khoác vào
cánh tay của Mary Rose và thì thầm: "Đừng xấu hổ. Bạn đang làm rất tốt,
thực sự đấy. Cười lên nào, Mary, Rose ... Ý tôi là Victoria. Mọi người đều
đang quan sát đấy. Cô Lillian của bạn không tuyệt vời sao?" Cô ta kéo Mary
Rose đi cùng trong khi líu lo những lời ngợi khen người bà con của cô. "Bà
ấy chỉ muốn điều tốt đẹp nhất cho bạn, Victoria. Chắc chắn bạn nhận ra điều
đó."

"Chính xác tại sao bạn nghĩ Cô ấy tuyệt vời đến thế?" Mary Rose hỏi.

Eleanor quýnh quáng với sự phấn khích. "Người Cô yêu quý của bạn đã
quyết định rằng tôi cũng phải có tủ quần áo mới. Bà nói với tôi rằng tôi
không thể đi cùng bạn trong thành phố mà lại ăn mặc tồi tàn được. Tôi sẽ
được đo vào ngày mai."

Mary Rose nhìn về phía chồng mình khi ra khỏi phòng. Anh mỉm cười với
cô và giả vờ rằng mọi thứ đều ổn trên thế giới, nhưng ngay khi người hầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.