Cô nới lỏng cú siết trên anh. Cô biết cô sẽ phải giải thích động cơ của cô khi
họ ở một mình, và cô không chắc liệu cô có thể diễn tả được cảm giác của
cô để anh hiểu hay không. Cô nhớ cách cô và Adam ngồi cạnh nhau trên
băng ghế dương cầm và chơi bài song tấu của họ cùng nhau làm sao. Họ sẽ
bật cười khi một trong số họ bỏ lỡ một nốt nhạc, và đôi khi cô sẽ đẩy nhanh
hơn nhịp điệu và cố gắng hoàn thành nhạc khúc trước Adam. Đó là một
khoảng thời gian vui vẻ, và cô chỉ tìm cách bảo vệ các ký ức. Nếu một trong
những người họ hàng của cô ở England chế nhạo kỹ thuật hay khả năng của
cô, Mary Rose sẽ cảm thấy họ cũng đang chế nhạo cả anh trai của cô
nữa. Cô không định để cho điều đó xảy ra. Cho đến bây giờ, Cô Lillian của
cô đã tìm thấy lỗi trong mọi thứ về cô. Mary Rose đã cố gắng khoan dung và
bỏ qua những lời chỉ trích, bởi vì cô muốn làm cho cha cô và Cô của cô
hạnh phúc. Nếu họ không nghe cô chơi đàn piano, thì họ không thể tìm ra lỗi
trong kỹ năng của cô, đúng không?
Trong chưa đầy một tuần, hành vi của chính cô đã thay đổi hoàn toàn. Khi
lần đầu tiên cô đến, cô đã muốn nói với cha cô về anh các trai của mình. Bây
giờ cô không muốn bất kỳ người họ hàng nào biết điều gì về gia đình cô. Cô
chỉ tìm cách bảo vệ họ khỏi những lời bình phẩm độc ác nho nhỏ mà cô
thường xuyên phải chịu đựng.
Cô biết cô đã khá phi lý. Các anh của cô sẽ không bao giờ biết những gì đã
được nói về họ. Điều đó không thành vấn đề. Nó sẽ tàn phá cô khi nghe bất
kỳ nhận xét tiêu cực nào về những người đàn ông cô yêu thương. Cô đột
nhiên muốn chạy lên lầu và viết một lá thư dài cho các anh của mình. Tuy
vậy, cô biết cô không thể rời khỏi phòng. Cô sẽ phải chờ cho đến khi bữa tối
kết thúc.
Mary Rose không hoàn toàn thích nghi với sự thay đổi trong lịch trình hàng
ngày của cô. Cô thường thức dậy vào lúc bình minh mỗi ngày và luôn lên
giường vào khoảng 9 hoặc 10 giờ mỗi đêm. Dù thế, không ai ở England
dường như muốn ăn bữa tối trước giờ đi ngủ. Đã chín giờ rưỡi khi người hầu