VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 71

Cô ngây người nhìn anh. Cuối cùng anh đã mỉm cười. Cô gần như đã cười
đáp lại. Cô ngừng bản thân đúng lúc. Cô chỉ đứng cách xa anh một bộ và do
đó, phải ngửa đầu ra sau để có thể lấy được cái nhìn gần hơn vào mắt anh.
Có một ánh lấp lánh ở đó, cô nhận ra. Cô không thể hình dung anh tìm thấy
điều gì thú vị. Màu mắt cũng sẫm lại, và anh có mùi thật tuyệt. Giống như
khí trời và da thuộc, cô quyết định, và bởi vì làn da anh quá sạm màu, cô
biết anh đã trải qua nhiều thời gian dưới ánh mặt trời.

Mary Rose lắc bản thân khỏi tình trạng sững sờ. “Tại sao tôi không nên ra
bên ngoài?” Cô hỏi.

Harrison biết anh sẽ phải thôi nhìn chằm chằm vào cô để trả lời câu hỏi.
Chúa ơi, cô thật xinh xắn. Anh đã lưu ý tới hương thơm của cô, rất nhẹ và
thoang thoảng, giống hệt hương thơm mà mẹ cô thường có, và, địa ngục ơi,
anh biết anh đang cư xử như một cậu học trò, nhưng anh không thể kềm
được bản thân. Anh cũng không thể ngừng mỉm cười với cô bởi vì cô đáng
yêu đến chết tiệt, dĩ nhiên, nhưng cũng bởi vì cả hai khả năng cô có thể và
không thể là con gái của Eliiott.

Sự thật nhanh chóng đưa anh trở về hiện tại

“Mở cửa, Mary Rose,” Tóc Vàng ra lệnh. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào
Harrison khi lầm bầm mệnh lệnh thiếu kiên nhẫn ấy.

“Quý ông này không muốn chúng ta rời khỏi vào lúc này,” Cô trả lời. Cô
quay sang anh trai và nhún vai. “Em không biết tại sao.”

Cole trừng mắt vào Harrison. Giọng anh ta gay gắt khi anh ta nói, “Xem
nào, Mister, có những cách thức dễ dàng hơn để làm quen. Nếu cậu muốn
gặp em gái tôi, hãy đợi cho đến khi tôi bỏ thứ này xuống. Sau đó tôi có thể
cho phép cậu nói chuyện với cô ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.