VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 737

"Không ai trong số họ nói chuyện với Douglas," anh trả lời. "Mô tả của anh
trai em về người đàn ông mà anh ấy đã nhìn thấy nghe có vẻ giống
MacPherson, đúng không?"

"Anh ấy đã có thể mô tả hàng ngàn người đàn ông. Anh có nhìn vào chính
mình trong gương gần đây chưa? Anh đã kiệt sức rồi. Anh không thể duy trì
tốc độ này lâu hơn nữa. Mọi phút rảnh rỗi anh đều dành để nghiền ngẫm
những tài liệu cũ. Tại sao nó lại quan trọng đối với anh đến vậy?"

Anh không biết làm sao để cô hiểu. "Anh phải hoàn thành nó," anh gắt
gỏng.

Cô cố gắng không cảm thấy bị xúc phạm bởi sự khó chịu ấy. Sự kiệt sức là
lý do cho hành vi của anh.

"Anh phải rời đi vào ngày mai sao?" cô hỏi.

"Phải."

"Bây giờ anh định đi đâu thế" cô hỏi khi anh lấy áo khoác.

"Đến văn phòng, em yêu. Hãy ngừng lo lắng cho anh đi."

"Em muốn nói chuyện với anh về tương lai của chúng ta. Liệu anh có thời
gian tối nay không?"

"Anh sẽ dành thời gian," anh hứa. "Bây giờ, đừng lo lắng về anh."

Anh đã trở nên bực bội và kích động giống như cha cô khi cô hỏi những câu
hỏi về đêm hôm đó từ rất nhiều năm trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.