Vâng, tất cả họ đều yêu cô. Tuy nhiên, không ai trong số họ biết về
cô. Harrison đã không làm cho cuộc sống dễ dàng cho cô. Anh hiếm khi ở
nhà để an ủi hoặc đảm bảo với cô rằng cô đang làm điều đúng đắn và mọi
thứ thực sự sẽ ổn thôi. Chúa ơi, cô cần bàn luận mọi thứ với anh làm
sao. Cha cô đã bắt anh đi từ thành phố này tới thành phố khác giống như
một con bọ chét nhảy từ con chó này đến con chó khác. Khi anh không ở
nhà để ôm cô trong vòng tay anh suốt đêm, cô giữ cái mề đay của cô trong
tay. Mối liên kết với Mama và các anh trai an ủi cô nhiều như một tấm chăn
an toàn bao bọc cho một đứa trẻ.
Thật dễ dàng để cô đổ lỗi cho Harrison vì sự khốn khổ của cô. Tất cả đều là
lỗi của anh nên cuộc sống của cô đã bị đảo lộn, đúng không? Anh đã đến
Montana và tìm cô, chết tiệt.
Nhưng cô cũng đã tìm thấy anh. Cô không thể hình dung cuộc sống mà
không có Harrison, và, ôi chao, sao cô nhớ người đàn ông mà cô yêu quá
đỗi. Chồng cô cũng đang ở trong tình trạng căng thẳng. Cô có thể nhìn thấy
điều đó trong mắt anh và trong cách anh nhìn cô. Một người vợ tốt sẽ thấu
hiểu nhiều hơn, cô đã tự nhủ như thế hết lần này đến lần khác. Harrison đã
yêu cầu cô kiên nhẫn, dành thời gian để tìm hiểu những người thân của cô,
và anh luôn cho cô cùng một lý do tại sao. Anh cần hoàn thành nó. Anh sẽ
không giải thích thêm. Dường như không bao giờ có đủ thời gian.
Cô nhận được một lá thư từ Mama của cô vào thứ hai, và thư của Travis đến
vào ngày hôm sau. Các anh trai của cô, anh ấy nói với cô, đang chuẩn bị cho
cuộc dồn đuổi gia súc mùa xuân vì tuyết đã tan sớm năm nay và các hẻm núi
gần như hoàn toàn trơ trụi. Anh ấy nói thêm rằng Corrie ổn, ít nhất anh nghĩ
như thế. Chiếc giỏ vật phẩm anh để lại trong khu đất trống luôn trống rỗng
và chờ anh khi anh trở lại. Dù vậy, người phụ nữ vẫn không để anh đến gần
cabin, và anh cảm thấy như một thằng ngốc khi phải đọc những lá thư của
Mary Rose cho Corrie thật lớn tiếng.