VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 747

nhất cho cô thôi, và Chúa giúp cô, nếu cô nghe những lời đó một lần nữa, cô
nghĩ cô sẽ bắt đầu la hét và không bao giờ có thể dừng lại.

Sự giận dữ của cô sẽ không biến mất. Cô xin được miễn đi cùng gia đình
đến nhà hát vào tối hôm đó, đưa ra lý do rằng cô bị mệt.

Bồn tắm nước nóng không làm dịu đi tâm trạng của cô. Cô mặc áo ngủ và áo
choàng rồi với tay lấy cái mề đay. Cô giữ báu vật của mình trong một chiếc
hộp Phương Đông chạm khắc hoa văn trang trí trên đầu tủ của cô. Cô muốn
mang cái mề đay khi đi ngủ. Có lẽ một giấc ngủ ngon sẽ khiến mọi thứ trở
lại với viễn cảnh, và một lần nữa cô sẽ lại có đủ sức chịu đựng để thấu hiểu.

Chiếc hộp trống rỗng. Mary Rose đã không hoảng loạn, ít nhất là không phải
ngay lập tức. Cô cẩn thận hồi tưởng các bước thao tác của cô quanh căn
phòng. Cô nhớ rằng cô đã cởi chiếc vòng cổ ra sáng hôm đó ngay sau khi cô
ra khỏi giường. Phải, cô chắc chắn là cô đã làm đúng như vậy. Và cô luôn
cất nó trong chiếc hộp nhỏ để giữ an toàn suốt ngày.

Cái mề đay đã biến mất. Một giờ sau, cô đã xáo tung khắp phòng ngủ lần
thứ hai. Harrison trở về nhà và thấy cô đang quỳ gối tìm kiếm bên dưới
chiếc giường của họ. Anh đổ sập vào chiếc ghế gần nhất, duỗi chân ra, và
nghĩ rằng nếu anh không ngủ sớm, anh sẽ bất tỉnh.

Tâm trí của anh vẫn còn đang quay cuồng từ những thông tin mà anh đã tìm
thấy để kết tội MacPherson. Anh cũng cảm thấy rất tức giận, và vì bây giờ
anh đã kết thúc việc thắt sợi dây thòng lọng và cuối cùng gởi đến chính
quyền, sự căng thẳng bên trong anh đang được vun đắp đến mức bùng
nổ. Anh cáu kỉnh như một chú gấu bị nhốt trong lồng. Thiếu ngủ chắc chắn
là nguyên nhân, anh biết, vì anh nghi ngờ về chuyện đã được nghỉ ngơi được
nhiều hơn ba tiếng mỗi đêm trong tuần qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.