VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 749

Cô không thể tin được thái độ ung dung của anh. "Anh biết cái mề đay của
mẹ em quan trọng với em đến thế nào mà. Em nghĩ họ đã lấy nó. Em sẽ
không bao giờ tha thứ cho họ nếu họ đã làm như vậy. Không bao giờ.”

Vợ anh đang hét lên. Harrison vươn thẳng người trên ghế, chống khuỷu tay
trên đầu gối, và cau mày nhìn cô. Anh quyết tâm không để cho sự mệt mỏi
của mình làm anh thiếu kiên nhẫn.

"Sau một đêm ngon giấc ..."

"Chúng ta phải tìm cái mề đay của em trước khi chúng ta đi ngủ."

Anh quyết định cố gắng sắp xếp mọi thứ triển vọng cho cô. Cái mề đay quan
trọng đối với cô, phải, nhưng cuối cùng họ cũng sẽ tìm thấy nó thôi mà.

"Em sẽ bình tĩnh chứ? Không ai lấy cái mề đay của em hết. Chỉ đơn giản là
em đã đặt nhầm chỗ đó thôi. Tất cả chỉ có thế.”

"Làm thế nào anh biết liệu họ có lấy nó hay không? Anh không bao giờ ở
đây đủ lâu để biết bất cứ điều gì đang xảy ra."

"Anh bận lắm," anh hét lên. "Anh đang cố nói với em ..." Anh dừng lại trước
khi giải thích về MacPherson. Bây giờ không phải lúc. Cô đã quá quẫn trí để
có thể nghe anh nói.

Sau đó, anh đã buột ra một câu ngớ ngẩn. "Em nên thấu hiểu thêm một
chút", anh nói.

Cô lảo đảo đứng dậy. Cô rất tức giận, tay cô siết chặt thành nắm đấm hai bên
lườn. Chiếc đập bên trong cô vỡ tung, vì đột nhiên mọi thứ là quá nhiều để
cô có thể chịu đựng. Những tháng ngày cố gắng trở thành một người mà cô
không phải cuối cùng đã đổ sập xuống trên cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.