VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 90

Nụ cười của Cole mở rộng. “Và đó là lý do em gái của chúng ta sẽ mang cậu
ta về nhà.”

Douglas muốn lấy lại tiền của mình. “Chú đã biết tất cả những điều này
trước khi chú đánh cá à?”

“Anh có thể hỏi mà. Nhưng anh đã không.”

Douglas chấp nhận thua cuộc. Ánh mắt anh trở về với người lạ. Anh quan
sát cho đến khi cậu ta biến mất quanh góc của khu chuồng ngựa.

“Dooley đã kể với Morrison cậu ta đến từ Scotland. Nói rằng cậu ta cũng rất
uyên bác nữa.”

“Vậy cậu ta là trai thành phố à?”

Cole gật đầu. “Có vẻ thế.” Anh đồng ý. “Cậu ta không thể bắn khẩu súng
mới của mình, và em không nghĩ cậu ta có thể đánh nhau. Anh không nhìn
thấy vết sẹo nào trên gương mặt cậu ta, phải không?”

“Không, anh không nhìn thấy bất kỳ vết sẹo nào. Anh đoán là cậu ta sẽ phải
có một vài cái nếu cậu ta tham gia vào bất kỳ trận đấu dao nào.”

“Đúng y quan điểm của em,” Cole nói. “Em đã nói chuyện với cậu ta trong
khoảng đôi phút. Cậu ta nghe có vẻ có giáo dục, nhưng có vẻ như cậu ta
chẳng có chút ý thức thông thường nào. Cậu ta đã bảo em rằng cậu ta e ngại
việc bắn vào Webster. Nói rằng cậu ta sợ có thể làm bị thương ai đó.”

Douglas bật cười. Cole đợi cho đến khi anh ấy dịu xuống, rồi nói. “Nếu cậu
ta có chút ý thức nào, cậu ta sẽ không mang một khẩu súng. Cậu ta sẽ trao
cho bất kỳ ai ý tưởng rằng cậu ta có đủ khả năng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.