VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 94

chóng hồi phục. Cô giữ sự chú ý trên con ngựa đực trong lúc cô cố hiểu tại
sao có người nỡ đối xử với nó tàn ác đến thế. Những vết sẹo trắng dã, nhăn
nhúm phủ gần như mọi inch trên da con vật. Cô không thể hình dung con vật
đáng thương đã xoay sở để sống sót bằng cách nào.

Cô quyết định tốt hơn nên biết chi tiết. “Anh đã làm chủ con ngựa này bao
lâu rồi?” Cô hỏi bằng giọng căng thẳng vì lo lắng.

“Gần ba tuần rồi.”

“Tạ ơn Chúa.” Cô thì thầm. Cô định hỏi anh một câu hỏi khác nhưng phát
hiện ra Douglas đang tiến đến chỗ họ và ngay lập tức vội vàng đẩy bản thân
vào giữa hai người đàn ông. Cô có thể nhìn thấy cơn thịnh nộ trên gương
mặt của anh trai mình.

“Anh ấy chỉ mới làm chủ con ngựa được ba tuần, Douglas. Chỉ mới có ba
tuần thôi.”

Harrison thấy hành vi của cô thật khó hiểu. “Tại sao cô lại hét lên?”

“Rất quan trọng để Douglas nghe thấy tôi. Tôi không muốn anh ấy giết
anh.”

Nếu như anh có bị giật mình bởi sự thẳng thừng của cô, anh cũng không để
lộ ra. Sự chú ý của anh quay trở lại với người anh trai. Anh nhận ra gương
mặt đỏ bừng và vằn vện của Douglas và hiểu ra ngay lập tức. Douglas đang
nhìn chằm chằm vào con ngựa, giận điên lên thay cho con thú.

“Douglas đã trở thành chuyên gia trong việc chăm sóc hầu hết những con
thú,” Mary Rose nói. “Những nông trại từ nhiều dặm quanh đây rất coi trọng
lời khuyên của anh ấy. Anh trai tôi đặc biệt yêu mến những con ngựa. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.