VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 95

ấy cũng bảo vệ thái quá, và khi anh ấy nhìn thấy những vết sẹo trên con vật
của anh…”

“Anh ta chỉ nhìn thấy những vết sẹo.”

“Phải.” Cô đồng ý. “Kẻ nào đó đã quất roi lên nó, đúng không? Anh biết
không, tôi đã nghĩ da của nó màu trắng cho đến khi đến gần hơn, rồi tôi
nhận ra có những vệt màu vàng óng ánh. Ai đã làm điều này với nó thế?”
Douglas đã đến được chỗ hai người bọn họ và lúc này đang đứng với hai
nắm tay siết thành nắm đấm ở hai bên sườn trong lúc nghiên cứu con thú và
lắng nghe cuộc trò chuyện. Anh ta đang cố dằn xuống cơn giận điên và thấy
đó gần như là điều không thể.

“Tôi không biết ai chịu trách nhiệm,” Harison đáp. “Tôi đã hỏi, nhưng
không ai biết. Tôi đã quên những vết sẹo rồi. Tôi chỉ nhìn thấy MacHugh
thôi.”

“MacHugh? Thật là một cái tên khác thường,” Cô nói trước khi nhận ra cô
hẳn đang xúc phạm anh. “Ý tôi muốn nói thật là một cái tên đẹp.” Cô vội
vàng điều chỉnh lại. “Khác thường và đẹp.” Cô kết thúc, với một cái gật đầu
để anh tin rằng cô thành thật.

Cô sẽ không bao giờ làm tổn thương cảm xúc của anh. Anh mỉm cười trước
phản ứng. Cô thật sự có một trái tim ngọt ngào và dường như hoàn toàn
thuần khiết. Nếu đúng là như thế, thì cô là một sự thay đổi tươi mát so với
tất cả những phụ nữ khác anh từng biết trong quá khứ.

Anh băn khoăn không biết cô có nhận ra cô đáng yêu đến kinh ngạc như thế
nào không.

Anh kéo bản thân trở lại với chủ đề đang bàn đến. “Tôi đặt tên cho cậu ta
theo tên của một vị tổ tiên cáu kỉnh của mình. Tôi thấy những sự tương đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.