VI THẦN - Trang 165

Vậy gọi thế nào? Tề Gia mím môi nhìn Thôi Minh Húc vẻ mờ mịt.

Hết cách, Thôi Minh Húc bĩu môi: “Ngươi hỏi han tên Vu Giản Chi

thì gọi thế nào?”

“Giản Chi.” Chuyện này đáp thật nhanh.

“Cho nên…”

Tề Gia hạ mắt, nhìn chăm chăm vào cổ áo Thôi Minh Húc. Thôi Minh

Húc nhất định không thả y ra, má chạm má, cọ đến độ mặt y đỏ như lửa
đốt. Lại thêm cả nửa ngày, Tề Gia khe khẽ mở lời: “Minh Húc… Ưm…”

Chữ “Húc” mới ra khỏi miệng, đôi môi cứ một mực hà hơi bên gò má

tiến lại gần, lắp kín miệng Tề Gia. Môi bị mút đến tê dại, đầu lưỡi bị vờn
không biết đặt ở đâu, vòm miệng ngập hơi thở của Thôi Minh Húc, cái lưỡi
trơn ướt mềm mại như không phải quấn lấy đầu lưỡi y mà là cơ thể, theo
đầu lưỡi quấn quýt, người cũng bị hắn ăn cả vào bụng. Toàn thân “bùm”
một phát nổ tung, Tề Gia mở lớn mắt, nhìn nụ cười trong mắt Thôi Minh
Húc.

“Lúc trước là ta hơi vô sỉ…” Hôn đã rồi mới buông tay, Thôi Minh

Húc ngắm đôi môi đỏ lựng và khuôn mặt mất hồn lần thứ hai của Tề Gia,
cười cười, cánh tay dùng sức, hai người thân chạm thân mặt chạm mặt, toàn
bộ hơi thở phả lên vành tai Tề Gia: “Nói chuyện không xuôi tai, sắc mặt
khó chịu. Nghe lúc có lúc không lại… Đây, những lời này đều do kẻ khác
nói… Tuy rằng bản thân ta cũng hơi dao động…”

Tề Gia nằm trước ngực không động tĩnh, Thôi Minh Húc cứ nói

chuyện một mình, da mặt mỏng, giật giật môi, nhấc mành kiệu quát đám
khiêng kiệu: “Đi nhanh như vậy làm gì? Kinh thành mọc chân bỏ chạy
được chắc? Đi chậm lại!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.