VI THẦN - Trang 37

Thôi Minh Húc cười, nổi lên ý muốn trêu đùa, cố ý đi đến bên cạnh y

ngồi xuống, con thỏ nhạy bén lập tức cảnh giác nhích qua bên cạnh, nửa
miếng điểm tâm bị gặm còn lại lần thứ hai bị thả lên bàn.

Thôi Minh Húc hưởng thụ sự bất an và cảnh giác của y, tay gõ nhịp

theo tiếng đàn, ý tứ trong mắt là miếng điểm tâm trên bàn lúc nào đó sẽ bị
đoạt lấy. Đợi đến lúc khúc nhạc kết thúc, tay áo bị kéo hơi hơi lay động.
Thôi Minh Húc quay sang, thấy con mắt y cũng hồng như con thỏ, hai
chiếc răng nanh tùy tiện lộ ra: “Thật đó, ta sẽ không nói cho ngươi.”

Khẩu khí trịnh trọng lạ thường.

Sau đó, “Ạch ——” một tiếng, nét tươi cười của y còn chưa thu lại,

đầu gục xuống bàn, bên cạnh là miếng điểm tâm ăn còn thừa nọ.

“Ngươi…” – Thôi Minh Húc hoạt kê, ra là say.

Đây là lần đầu tiên hắn quan sát kĩ khuôn mặt y, lông mi thẳng dài,

mặt bị hơi rượu hun đến đỏ ửng, có chút mồ hôi, cảm giác nhéo sẽ rất mềm.
Thôi Minh Húc tuổi hổ, so với hắn y nhỏ hơn một tuổi, nhìn qua giống như
một đứa bé không biết phòng bị. Đưa tay đẩy y: “Này, đứng lên.”

Cái miệng của y cứ cong lên, mắt vẫn nhắm, ngủ đến say sưa mà ngọt

ngào.

Nhớ tới ánh mắt của y khi nói: “Ta không nói cho ngươi.” Vẻ mặt

ngang bướng hiếm thấy làm hai mắt hắn cứ dán vào y. Ngay cả Ngọc Phiêu
Phiêu hát cái gì cũng chẳng nghe rõ.

A, hình như thực sự rất thú vị.

Chú thích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.