VI THẦN - Trang 61

“A, ta cũng vậy.” – Y cười vui sướng, trong đêm đen mờ tối cũng thấy

được hai chiếc răng nanh trắng trắng.

Thôi Minh Húc không nói gì nữa, cứ tiếp tục cuốn theo dòng người

đông đúc về phía trước.

Đi qua trước cửa Thôi phủ, hắn xoay đầu qua hướng bên kia như chạy

nạn, tay áo vẫn bị Tề Gia nắm chặt, trấn áp nỗi buồn xao động dâng trào
trong lòng hắn, bằng không nhất định hắn sẽ thất thố chen lấn khỏi dòng
người một cước đá văng cánh cửa màu son kia. Vì sao lại là Tề Gia? Vừa
nghĩ đến đã không ngăn được oán giận, vì sao người đi theo hắn lúc này
không phải là bất cứ ai trong đám Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu, Giang
Vãn Tiều? Tiểu ngốc tử không tim không phổi không năng lực này có ngốc
nghếch muốn hỏi ra cái vấn đề khiến hắn lúng túng? Hắn sợ y truy vấn hắn
vì sao tới cửa nhà rồi lại không vào, hắn trả lời thế nào đây, làm thế nào
ứng đối lại sự truy vấn của y? Người nào trong đám bạn cũ ngày xưa trông
thấy bộ dạng chán nản của hắn bây giờ đều chẳng thèm quan tâm, sao lại là
Tề Gia? Đến cả Tề Gia cũng muốn đến cười nhạo hắn sao? Sầu muộn kéo
đến có thể sinh ra hận ý.

Nín thở chờ y lên tiếng, bên tai ong ong những tiếng ồn, chỉ không có

duy nhất tiếng lải nhải liên miên trước giờ của Tề Gia. Dọc đường đi y rất
đỗi im lặng, ngoại trừ việc nắm khư khư lấy tay áo hắn, y vậy mà không hề
quấy rầy hắn. Tình trạng này… rất khác thường.

Người đằng trước không hề báo trước bỗng dừng bước, Tề Gia theo

quán tính bị kéo đi, đầu đụng phải Thôi Minh Húc: “Thôi huynh?”

Xoay người, cả hai đứng nhìn nhau, ánh mắt Thôi Minh Húc vững

vàng khóa lấy gương mặt tràn ngập nghi hoặc của y: “Ngươi biết đúng
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.