VÌ THƯƠNG... - Trang 13

năm trời như thế, bạn lớn dần theo những chuyến đi, rồi tốt nghiệp và chọn
ở lại hẳn Sài Gòn.

Có hôm gọi điện về, bạn hỏi ba có muốn vào chơi với con một chuyến

không. Từ lâu lắm rồi, ba không còn đi đâu quá 50 cây số khỏi làng nữa.
Nguồn đã ở lại rất xa trong ký ức của ba rồi. Năm tháng đã in hằn trên
gương mặt, mái tóc và cả đôi chân của ba. Mỗi khi về nhà, bạn hay nhìn đôi
bàn chân của những người đàn ông, đàn bà quê. Dường như bao lam lũ
cuộc đời đều gói gọn trong những đường gân guốc ấy. Vết nứt này là của
mùa cày cấy vụ đông năm nay, cái móng bị hư kia là kết quả của những lần
băng đồng đi tìm cá. Bạn nghĩ đến các chuyến đi chơi của những người trẻ
như bạn, thấy cái gốc gác rơm rạ của mình mỗi ngày một hư hao.

Ba tới Sài Gòn vào cái ngày bạn sẽ được mặc áo mũ tốt nghiệp lần thứ

hai – chuyến đi hàng ngàn cây số lần đầu tiên trong đời của ba. Bạn dặn dò
kỹ, sợ ba mang vác nặng rồi cực nhọc cả một hành trình. Tàu đến ga lúc 4
giờ sáng, nhìn dáng ba co ro đứng đợi, tự dưng bạn ứa nước mắt nhớ những
ngày tàu về Tam Kỳ, hẳn ba cũng đã đứng từ xa nhìn con gái với bao nỗi
niềm như thế. Người cha một thời lên nguồn xuống biển của bạn mới nhỏ
bé làm sao giữa dòng người tất bật. Ba quen sao được phố Sài Gòn náo
nhiệt này? Thế giới của ba là từng con gà, từng đám rau trong vườn nhà, là
cả cánh đồng lộng gió mà ba thuộc đến từng cái hang cua. Thế giới của ba
mở mắt là thấy mặt trời đỏ chót ở đằng đông, thấy nắng trải vàng ươm trên
cánh đồng xanh mướt, đâu như cái phòng trọ mười mấy mét vuông của bạn
cả ngày không chút ánh sáng nào lọt vào được. Ba vào chơi mà như đi tiếp
tế, bạn ngồi lọ mọ gỡ từng miếng giấy ra khỏi mấy chục trứng vịt đồng, mở
từng thùng cá, gà, vịt được cấp đông. Mở đến đâu bạn thấy thương đến đó,
cả gian nhà bếp ấm cúng của ba má ngoài quê như được bày biện trong căn
phòng trọ nhỏ xíu này của bạn.

Bạn nghỉ làm, dẫn ba đi chơi, đưa ba về lại nơi bạn đã có những tháng

ngày bỡ ngỡ khi chân ướt chân ráo vào đây, đưa ba đi qua những con
đường mà bạn thuộc đến từng chiếc lá. Bạn kể với ba về những kỷ niệm
mình từng có ở cái thành phố nhộn nhịp mà quá đỗi thân yêu này, cùng ba
đi ăn lại quán cơm mà ngày xưa mỗi lần thi cử lười nấu bạn lại ra đó. Ngã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.