VÌ THƯƠNG... - Trang 64

dài, cứ xót xa như thể cháu bị đi đày chứ chẳng phải đến trường. Cứ chốc
chốc mẹ lại lẩm bẩm một mình không biết buổi trưa ở trường cháu ngủ có
ngon không, giật mình dậy có khóc không, có bị bạn bè ăn hiếp không, có
bị cô mắng không. Sự lo lắng của mẹ nhiều lần khiến chồng tôi phát cáu
nhưng rồi cũng lại đâu vào đấy, mẹ lo thì mẹ cứ lo thôi. Rồi cứ tầm 2 giờ
chiều là mẹ đi lên đi xuống cầu thang, ngang qua ngang lại chỗ tôi ngồi làm
việc nhắc nhở: “Con coi sắp xếp đi đón cháu chứ để người ta đón hết rồi
chỉ còn một mình, cháu tủi thân tội nghiệp”. Ngoài những giờ ở nhà trẻ ra,
hai bà cháu cứ như gắn chặt vào nhau chẳng rời, bà có thể ngồi cả buổi ê a
dạy cháu những câu ca dao truyền thống, những bài đồng dao mà chẳng
thấy có trong sách vở nào và hát cho cháu nghe những câu hát ru còn lưu
trong ký ức của bà. Có lẽ những năm tháng thơ ngây của chồng tôi cũng đã
lớn lên êm đềm trong những câu hát ấy của mẹ.

Từ hồi con tôi biết ăn cháo rồi ăn cơm nát, mẹ giành quyền… hầm

cháo, hầm cơm. Mà mẹ hầm thì kỳ công lắm, ngâm gạo và hầm xương đâu
từ… sáng sớm, rồi cho gạo và nước hầm xương vô một cái nồi nhỏ, bỏ cái
nồi nhỏ vô cái nồi cơm điện lớn, rồi cho ít nước xung quanh, rồi hầm. Nước
sôi dăm phút thì rút điện, để gạo nở bằng hơi nóng mới ngon, khỏi mất
chất. Con tôi mới ăn xế ở trường sau giấc ngủ trưa nhưng khi vừa về đến
nhà là mẹ cứ luôn miệng giục cháu ăn cơm, đến giờ ăn thì cứ ngồi bên bón
cho cháu từng thìa, cháu có yêu cầu gì là ngay lập tức bà làm ngay cho
cháu. Tôi và chồng cứ nhắc nhở mẹ phải để cho cháu tự lập, không cứ động
một tí là giúp cháu. Vậy mà nói xong thì đâu lại hoàn đấy. Đôi khi tôi lại
mong mẹ bớt thương con tôi đi một chút, sợ cứ thế này sẽ khiến con tôi hư.
Nhưng mà đố ai bảo được, đố ai khuyên được, mẹ muốn thương thì thương
thôi. Rồi khi con trai thứ hai của chúng tôi ra đời, những săn sóc yêu
thương kia của bà giành cho cháu lại thêm một lần tiếp diễn.

Ai cũng bảo tôi có số “đẻ bọc điều” khi được làm con dâu của mẹ, có

mẹ sau lưng làm nội tướng nên được thong dong học hành, dù đã một nách
hai con. Hơn mười năm trời làm con dâu của mẹ, tôi chưa từng nghe mẹ
đòi hỏi tôi phải làm bổn phận của một đứa con dâu. Mẹ không đòi hỏi tôi
quan tâm chăm sóc mẹ, chẳng đòi tôi lau cái nhà cho sạch, giặt cái áo cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.