VIỆC MÁU - Trang 201

McCaleb gật, Lockridge liền bật cho quạt quay mạnh hơn.

Sau ba phút McCaleb lấy nhiệt kế ra kiểm tra. Ông cảm thấy một nỗi

sợ sâu hoắm xuyên vào mình trong khi nhìn cái vạch mảnh màu đỏ trải dài
vượt quá điểm một trăm độ.

“Về nhà thôi.”

“Chắc không?”

“Chắc, về vũng thuyền.”

Trong khi Lockridge lái xe về phía Nam trực chỉ xa lộ 101, McCaleb

bật quạt gió bên phía mình để dòng khí mát phả ngay vào mặt ông. Ông bóc
thêm một cái Temp-Strip rồi kẹp vào dưới lưỡi. Ông cố trấn tĩnh bằng cách
bật kênh KFWB trên radio và nhìn cảnh đường phố lướt qua hai bên. Hai
phút sau số đo nhiệt độ thứ nhì có đỡ hơn số đầu tiên, nhưng ông vẫn đang
hâm hấp sốt. Nỗi sợ của ông dịu đi một chút, họng cũng đỡ nghẹn. Ông đập
hai lòng bàn tay vào bảng đồng hồ mà lắc đầu, cứ tự thuyết phục mình rằng
cơn sốt này chỉ là đột xuất thôi. Cho đến giờ ông vẫn hoàn toàn khỏe kia
mà. Chẳng có lý do gì để ông bị thế này ngoại trừ chuyện ông đã bị nóng
người lên quá mức trong khi giằng co với Bolotov.

Ông quyết định quay về thuyền uống một viên aspirin và ngủ một

giấc dài trước khi chuẩn bị buổi làm việc tối với James Noone. Có một cách
khác là gọi cho Bonnie Fox. Và ông biết nếu gọi như vậy thì rồi ông sẽ phải
nằm viện vài hôm để xét nghiệm và theo dõi. Fox luôn thấu đáo trong việc
chị làm cũng như McCaleb thích nghĩ mình luôn thấu đáo trong việc mình
làm. Chị sẽ chẳng ngần ngại gì bắt ông vào viện. Ông sẽ mất đứt một tuần
nằm giường ở Cedars. Chắc chắn là ông sẽ mất cơ hội với Noone và rồi
cũng mất nốt cái động lực vốn là thứ duy nhất khác mà ông có bên mình khi
dấn vào cuộc điều tra này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.