VIỆC MÁU - Trang 329

“Ý tôi muốn nói là các chi tiết. Tôi đang tìm cái chi tiết có khả năng

tiết lộ. Có một trò tôi hay chơi khi còn bé. Tôi không nhớ trò ấy gọi là gì
nhưng có khi bọn trẻ bây giờ cũng còn chơi. Mình lấy một cái ống nhựa
sạch có thể đặt đứng được. Lấy một bó ống nhựa luồn qua những cái lỗ đục
khắp đoạn giữa ống. Rồi thì mình nhét một nắm bi vào trong ống sao cho
chúng bị những ống nhựa kia giữ lại. Mục đích trò chơi là làm sao rút được
một ống nhựa ra mà không làm viên bi nào rơi. Và rồi dường như luôn luôn
có một ống nhựa mà khi mình rút nó ra thì tất tật mọi thứ đều đổ nháo nhào
như lở đất vậy. Tôi tìm là tìm cái đó. Tôi đã có nhiều chi tiết. Giờ thì tôi tìm
chính cái chi tiết mà khi lôi ra thì sẽ gây lở đất. Cái khó là không cách nào
biết được chi tiết nào mới đúng là chi tiết đó chừng nào mình chưa lôi ra.”

Chị nhìn ông trơ trơ, giống như khi chị nhìn mặt bàn cà phê.

“Nhưng thôi, tôi quấy rầy bà nhiều rồi. Chắc tôi phải đi thôi, và như

tôi nói, tôi sẽ trả lại bà mấy thứ này. Với lại nếu có gì khác nảy sinh thì tôi
sẽ gọi bà. Số của tôi có ghi trên bản danh mục ấy, trong trường hợp bà nghĩ
ra được điều gì hoặc nếu có việc gì tôi có thể làm cho bà.”

Ông gật đầu và chị nói tạm biệt. Ông đã xoay người đi ra cửa nhưng

nghĩ sao đó liền quay lại.

“Ồ, suýt nữa tôi quên. Trong một bộ hồ sơ có một bức thư khen ngợi

chồng bà đã dừng xe lại khi một vụ tai nạn xảy ra gần Lone Pine. Bà nhớ
chuyện ấy không?”

“Nhớ chứ. Là hồi năm kia, tháng Mười một.”

“Bà nhớ chuyện xảy ra thế nào không?”

“Chỉ là Jimmy đang lái xe về nhà ngang qua đoạn đó thì tình cờ thấy

vụ tai nạn ấy. Vừa mới xảy ra thôi, xác người với xác xe văng tung tóe mỗi
thứ một nơi. Anh ấy dùng điện thoại di động gọi cấp cứu rồi dừng lại để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.