VIỆC MÁU - Trang 358

Trong khi đang chạy dọc theo cầu tàu chéo góc, ông nghe tiếng động

cơ ô tô khởi động. Ông đẩy bật cổng rồi chạy ra bãi đỗ xe ngay khi một
chiếc ô tô lao vút qua lối ra, lốp rít lên ken két do trượt trên nền nhựa đường
lạnh ngắt. McCaleb nhìn chiếc xe đi khuất. Xa quá nên ông không thấy
được biển số nữa.

“Chó chết!”

Ông nhắm mắt lại, đưa tay lên véo sống mũi mình. Đó là một kỹ thuật

tự thôi miên. Ông cố ghi vào trí nhớ chủ động càng nhiều càng tốt những gì
vừa thấy. Ô tô màu đỏ, nhỏ, của nước ngoài, bộ giảm xóc mòn vẹt... Ông
chợt nghĩ chiếc xe này trông quen quen. Song từng gặp nó ở đâu thì ông
chưa nhớ ra được.

McCaleb gập người về phía trước, chống hai tay lên đầu gối khi chợt

cảm thấy buồn nôn còn tim ông dường như chuyển sang tốc độ khác hẳn,
nhanh hơn gấp bội. Ông tập trung thở dài, sâu, cuối cùng cũng cảm thấy
nhịp tim giảm xuống.

Ông cảm thấy có ánh sáng đập vào hai mí mắt đang nhắm của mình.

Ông mở mắt ra nhìn vào vệt sáng chói đang tiến lại gần. Đó là tay bảo vệ
của vũng neo thuyền đang lái chiếc xe loại dùng cho sân gôn tiến đến gần.

“Ông McCaleb?” giọng nói đằng sau ánh sáng đó hỏi. “Ông đấy à?”

Chỉ khi đó McCaleb rốt cuộc mới nhận ra mình đang trần như nhộng.

Chẳng có gì mất, chẳng có gì bị xáo trộn. Ít nhất là theo chỗ McCaleb

thấy. Chẳng gì có vẻ không ổn. Những gì đựng trong cái túi da mà ông để
nơi bàn bếp xem chừng vẫn y nguyên theo như ông nhớ. Ông tìm thấy đống
hồ sơ dày ông đã nhét vào tủ nơi bàn bếp lúc ban sáng vẫn nằm yên vị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.