VIÊN NGỌC CỦA HOÀNG ĐẾ - Trang 130

- Có thể không ngớ ngấn đâu - Giọng Địch công trang nghiêm - Thực

ra, ta có những lý do tin là bà Diên Hương cũng bị một tên mắc bệnh tâm
thần giết hại.

Ngả người ra ghế, Địch công quan sát ba người ngồi trước mặt. Dưới

ánh nến, nét mặt của họ có vẻ căng thắng. Những phút trò chuyện thoải mái
đã qua rồi. Địch công đưa mắt đảo quanh phòng. Lão Hồng ngồi bên chiếc
bàn tròn nhỏ ở cuối phòng, chăm chú nhìn ngọn nến đặt trên khay trà. Toàn
gian phòng còn lại tối mờ, phảng phất mùi khói của các cây nến bị dụi tắt.

Địch công để sự im lặng ngột ngạt ấy kéo dài. Ông liếc mắt nhìn sang

phía tay phải, nhìn thấy vệt sáng do chiếc đèn treo ở hành lang lọt qua cửa
ra vào, trong lúc cả gian phòng hầu như tối mò. Nếu có kẻ nào muốn nghe
trộm, thế nào nó cũng hé cửa ra vào, Địch công đã tạo cơ hội cho kẻ đó làm
được. Nếu không có chuyện đó, thì trực giác đã đánh lừa ông. Đúng là kẻ
giết người ở trong số ba người ngồi trước mặt, vậy cần hết sức tập trung
vào họ.

Ông nói tiếp, khá to:

- Ta đã nói với các ông, tên giết người là tên mắc bệnh tâm thần: một

tên ác dâm. Ta đã đi đến kết luận đó... - Ông ngừng lại, hình như có tiếng
khép cửa ra vào. Ông lại nhìn về phía phải, nhưng cũng chỉ thấy vệt sáng ở
là là mặt đất. Ông hắng giọng, nói tiếp:

- Ta tin là đã nắm được một cách đúng đắn tính cách của tên sát nhân,

do một sự sai lầm lạ lùng của hắn.

Ông Khấu thay đổi thế ngồi, vẻ khó chịu. Địch công nhận thấy cử chỉ

đó. Ông Biện thì chăm chú nhìn Địch công, đôi môi mỏng mím chặt, vết
tím bầm ở má trái ông ta nối bật trên màu da nhợt nhạt. Còn ông Khuông
như tỉnh trí lại, tỏ thái độ lễ phép.

- Kẻ giết người nào ra tay một cách lạnh lùng. - Địch công nói tiếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.