VIÊN NGỌC CỦA HOÀNG ĐẾ - Trang 152

người đó là thủ phạm chạy trốn... và đồng thời cũng để tên Dương đến
được theo dõi cuộc họp, nếu đúng hắn ta là thủ phạm. Thế đấy, dự cảm của
ta đã chính xác và tên Dương đã sa vào bẫy. Lão đã nghe hắn nói đến đây
với ý định bịt mồm ta hoặc tên Biện. Việc hắn đến đã khẳng định hắn là thủ
phạm.

- Nhưng Đại nhân đã trải qua một thử thách cực kỳ nguy hiểm. Nếu tôi

biết tất cả kế hoạch của Đại nhân, thì tôi không thể chấp nhận.

Địch công âu yếm nhìn lão Hồng, nói:

- Cũng chính vì lý do đó mà ta không nói để lão biết toàn bộ kế hoạch.

- Kế hoạch của Đại nhân rất có hiệu quả. Nhưng tôi vẫn thấy không

yên tâm, vì luôn sợ rằng một trong ba vị khách sẽ tấn công Đại nhân.

- Bản thân ta cũng e ngại như vậy. Vì ta mới chỉ quan sát gian phòng

một lần trước đó, nên ta có sai lầm cho là khi các ngọn nến trên tường được
thối tắt thì ngọn nến trên bàn ta cho phép ta đồng thời canh chừng cửa ra
vào ở phía tay phải ta và ba người khách ngồi đối diện. Ta nghĩ là tên
Dương nếu đến để nghe trộm, ta sẽ thấy cửa ra vào mở ra, và nếu hắn lẻn
vào phòng họp để tấn công ta, thì ta có đủ thời gian để tự vệ. Chỉ vì bóng
tối ở phía tay phải ta dày đặc hơn ta tưởng, và trong lúc vừa nói chuyện vừa
quan sát ba vị khách, vừa canh chừng cửa ra vào là điều không thể thực
hiện được. Khi ta biết có kẻ lọt vào trong phòng, ta thấy sợ vì lần này ta đã
làm một việc quá sức mình!

Ông lấy tay che mắt, và mệt mỏi nói tiếp:

- Giờ đây nghe lời thú tội của tên Dương, ta đã hiểu rõ mọi chuyện bắt

đầu từ khi con người cô đơn sắp già nua ấy say mê Kim Liên. Mối tình này
pha trộn với lòng say mê đồ cổ, hai điều ấy thúc đấy sự thèm khát không
kìm chế được: phải thưởng thức và chiếm đoạt mãi mãi con người ngọc ngà
đó. Sự thoả mãn nửa chừng, sự ý thức được nỗi nhục bị người đẹp khinh bỉ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.