VIÊN NGỌC CỦA HOÀNG ĐẾ - Trang 157

Họ qua một hành lang và đến được khu vườn. Đến gần bức tường

thấp, họ quan sát khu rừng rậm rạp xanh tươi. Các cành lá bất động vì
không có gió.

Nhiều con chim kêu ríu rít ở trên mái ngôi nhà nhỏ, không bay về phía

khu rừng, yên ắng hoàn toàn như sự chờ đợi một điều gì kỳ lạ.

Cả hai im lặng rất lâu, rồi Địch công lắc đầu:

- Ta nghĩ là không nên làm phiền Bạch thần thì hơn. Hãy để bà ta yên

bình trong khu rừng thiêng liêng của bà. Có những điều mà chúng ta không
nên đụng chạm tới. Thôi chúng ta quay về nha phủ!

Khi sắp quay đi để ra về, Địch công nhìn thấy một con chim non rơi

xuống thảm cỏ, đang vùng vẫy đôi cánh trần trụi chưa có lông một cách vô
vọng. Địch công cúi xuống, nhặt nó lên đặt vào bàn tay, lẩm bẩm:

- Con chim non này bị rơi từ trên tổ xuống, nhưng hình như nó không

bị thương.

Ông ngước mắt tìm chiếc tổ của nó, rồi reo lên:

- Lão Hồng, hãy nhìn xem, chiếc tổ chim nằm dưới mái nhô của ngôi

nhà nhỏ. Mẹ nó đang bay quanh đó. Ta sẽ đặt nó vào tổ.

Địch công trèo lên bức tường cao, sau khi đặt con chim non vào tổ của

nó, ông không nhảy xuống ngay. Ông cố nhón chân lên, để quan sát chiếc
tổ chim, không hề chú ý đến con chim mẹ đang bay quanh đầu ông.

Trong tổ còn có ba con chim non nữa. Bên cạnh chúng, Địch công

thấy một vật gì hình trứng chim. Ông đoán vật đó có một màu trắng trong
suốt. Địch công nhẹ nhàng nhặt vật đó, giữ cẩn thận khi trèo xuống. Xuống
đất, ông chùi sạch vật đó và để vào lòng bàn tay, im lặng ngắm nhìn màu
trắng tinh khiết của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.