VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 136

"Có những lúc trực giác và ảo giác chỉ cách nhau có một lằn ranh mỏng
manh thôi."

Thẩm Ngọc Thư rảo bước nhanh hơn, Tô Duy khoác vai trượt, nhún vai
bước theo sau, hỏi: "Bây giờ chúng ta tới bệnh viện Quảng Từ à?"

"Đúng vậy. Có lẽ chúng ta có thể tìm được manh mối ở đó."

"Có một chuyện tôi không hiểu, tại sao cậu không nói thẳng với Trần Nhã
Vân rằng chúng ta là do Trần lão gia nhờ đến phá án? Như vậy thì cô ấy sẽ
cho chúng ta biết nhiều nội tình hơn."

"Nhưng cũng có thể cô ấy sẽ từ chối nói chuyện với chúng ta. Đừng quên
rằng cha con họ một người nói đối phương trộm tượng Quan Âm, một người
lại bảo không phải. Rốt cuộc là ai đang nói dối, và vì sao lại nói dối?"

"Tôi dám chắc người nói dối là Trần Nhã Vân, cậu có để ý không? Lúc cô ta
kể lại ánh mắt cứ di chuyển không ngừng, thế nên sự thật tuyệt đối không
đơn giản như những gì cô ta nói. Nếu không sớm không trộm, muộn không
trộm, lại ra tay vào đúng hôm cô ta chạy trốn. Cậu tin có chuyện trùng hợp
như vậy không?"

"Tôi tin rằng vô xảo bất thành thư."

"Có điều có một điểm rất kỳ lạ, tội ăn trộm và tội giết người bên nào nặng
hơn? Tại sao cô ta lại chọn vế bất lợi cho mình?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.