VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 184

"Dì út khách khí quá, cháu và Ngọc Thư thân thiết như vậy, dì cứ gọi thẳng
tên cháu là được rồi."

Lờ đi cái trừng mắt của Thẩm Ngọc Thư, Tô Duy lại tiếp: "Cháu nói chuyện
với Ngọc Thư mới biết, hóa ra cả hai đều học ở Luân Đôn, hơn nữa đều là
người phương Bắc, quả thực rất có duyên. Thế nên sau khi tới Thượng Hải,
vừa đến khách sạn là cháu liền lập tức tới tìm cậu ấy ngay."

"Hóa ra cậu cũng là người miền Bắc à, thảo nào lại cao như vậy." Tạ Văn
Phương bị vẻ tươi cười của Tô Duy đánh lừa, nhiệt tình nói: "Nếu là bạn của
Ngọc Thư thì ở lại đây là được rồi, đừng khách khí mà ở ngoài khách sạn
như vậy."

"Dì út..."

Thẩm Ngọc Thư định ngăn cản, Tô Duy nào cho hắn cơ hội, giành trước
nói: "Sao cháu làm thế được, dì út khách khí quá."

"Không đâu không đâu, cậu Tô thích ăn gì để tôi chuẩn bị?"

"Cháu không kén ăn, cái gì cũng được, có điều dì út ăn mặc xinh đẹp như
vậy, xuống bếp thì thật đáng tiếc, hay là để cháu, khả năng nấu nướng của
cháu mặc dù còn kém xa đầu bếp nổi tiếng, nhưng cũng không đến nỗi tệ."

"Cậu Tô còn biết nấu ăn sao, tôi nhìn không ra đấy, cậu ngày thường hay
nấu những món gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.