VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 206

đại chúng tôi toàn là nhờ iphone chỉ đường... Ý tôi là tôi lúc đó sốt đến mức
đầu óc mơ hồ rồi, làm sao nhớ được con đường ngoằn ngoèo thế này."

Phía sau vang lên tiếng gió, lần này Tô Duy đã có phòng bị, nhanh chóng lắc
mình tránh, quay đầu lại thấy Thẩm Ngọc Thư đang đứng đó, tay cầm một
cành cây, vẻ mặt nghiêm túc đến kỳ lạ.

Tô Duy lập tức thủ thế, hỏi: "Sao cậu lại đánh lén tôi?"

"Tôi muốn quan sát khả năng phản ứng của cậu một chút."

"Cậu không thể dùng cách thức nào tử tế hơn để quan sát à? Nếu không phải
tôi phản ứng nhanh nhạy thì lại bị đánh bất tỉnh rồi."

"Cành cây này không cứng, cùng lắm là đau một chút thôi."

Chỉ bị đau thì cậu cũng không muốn!

Nể tình năm ngàn đồng bạc Âu, Tô Duy nhịn, thu quyền lại, hỏi: "Vậy cậu
có phát hiện gì không?"

"Cậu còn chưa trở lại trạng thái tốt nhất, nhưng phản ứng đã rất nhanh,
chứng tỏ ngày hôm qua nếu là người thường đánh lén, cậu rất có khả năng
đã tránh được."

"Ý cậu là gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.