VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 242

"..."

Thẩm Ngọc Thư không kìm được nghiêng nghiêng đầu, ngôn ngữ địa
phương mà Tô Duy dùng để biểu đạt cảm xúc thường xuyên khiến hắn cảm
thấy khó hiểu.

"Hắn học công phu, đối phó với mấy người thường không thành vấn đề."

Thẩm Ngọc Thư thậm chí đã tính đến chuyện sẽ ứng phó thế nào nếu đêm
nay Tiền Hách thật sự có mặt tại biệt thự, có điều để không ảnh hưởng đến
tâm trạng của Tô Duy, Thẩm Ngọc Thư không nói ra.

Tô Duy không chú ý tới sự thay đổi trên khuôn mặt của Thẩm Ngọc Thư,
điều chỉnh ống nhòm, thuận miệng nói: "Đáng tiếc tôi không phải người
thường, cậu cũng không phải."

Hai người bám trên gờ tường đợi chừng nửa tiếng, giờ Tý đã qua, Tô Duy
vẫn bình chân như vại, hoàn toàn không có vẻ định ra tay, Thẩm Ngọc Thư
cũng không giục cậu, cùng ở yên đấy chờ.

Cứ như vậy, lại nửa tiếng nữa trôi qua, biệt thự đột nhiên sáng đèn, qua tấm
rèm, bọn họ thấy một bóng đen xuyên qua hành lang, đi vào một phòng nào
đó, Tô Duy trong lòng phấn khích, thấp giọng nói: "Tên khốn đó đã vào
tròng, tôi biết ngay là hắn nhất định sẽ không chịu nổi mà!"

Bóng đen đó ở lại trong phòng chưa được bao lâu đã vội vàng đi ra, quay lại
theo đường cũ, rất nhanh, ánh đèn tắt đi, bốn phía lại lần nữa chìm vào bóng
đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.