Thẩm Ngọc Thư đột nhiên dừng bước, Tô Duy thiếu chút nữa đụng vào
người hắn, Thẩm Ngọc Thư kịp thời giữ lấy vai cậu, hai người bốn mắt nhìn
nhau mấy giây, sau đó khóe miệng hắn nhếch lên, nhìn Tô Duy mỉm cười.
"Số tiền này cậu có thể đòi Trần Thế Nguyên."
Ai nói hắn là chính nhân quân tử thế?
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Ngọc Thư, Tô Duy nghĩ thầm, dùng từ
ngữ hiện đại mà nói, tên này chắc chắn là một tay đại ác ma mưu mô xảo
quyệt.
Hai người một lần nữa trở lại Trần phủ.
Đối với sự quay lại của bọn họ, Trần Thế Nguyên rất ngạc nhiên, có điều
vẫn rất nhiệt tình tiếp đón, nghe Thẩm Ngọc Thư nói có chuyện cần bàn,
muốn mượn thư phòng một chút, ông ta cũng vui vẻ đồng ý. Bảo quản gia
dẫn họ tới thư phòng trước, không bao lâu sau, Trần Thế Nguyên vội vàng
tới, vừa bước vào cửa đã lớn tiếng thở dài.
"Ai da, gần đây thật là bận quá, cháu xem, ta cũng không có thời gian tiếp
đón các cháu nữa, thật thất lễ, thất lễ."
Câu nói như than vãn này không che giấu được sự đắc ý trong lòng ông ta,
có điều không có ai hùa theo, Thẩm Ngọc Thư và Tô Duy mỗi người đứng ở
một bên, chẳng ai thèm tiếp lời.