VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 292

Thẩm Ngọc Thư nhận lấy, Tô Duy lại nói: "Tôi đi tìm tên nhãi phóng viên
kia, đem mấy cuộn phim còn lại về. Hẹn gặp lại nhé."

Cậu vẫy tay với Thẩm Ngọc Thư, sau đó nhét hai tay vào túi áo, xoay người
rời đi, đi được hai bước, lại quay đầu nói thêm vào: "À đúng rồi, tôi nói hẹn
gặp lại là chúng ta sẽ còn gặp lại đấy."

Cái tên này lại tự mình đa tình rồi.

Hắn chẳng lưu luyến gì một tên trộm, ngược lại, hắn rất hy vọng cái "hẹn
gặp lại" này là "hẹn không bao giờ gặp lại".

Thẩm Ngọc Thư cất tấm chi phiếu đi, xoay người, đi về phía ngược hướng
với Tô Duy.

Thiên giai dạ sắc lương như thủy.

(Thiên giai dạ sắc lương như thủy: Nền trời màu đêm như nước mát - một
câu trong bài thơ "Thu tịch" của Đỗ Mục)

Trời mùa hạ về đêm đúng là thích hợp để ngắm trăng hóng mát. Vụ án khép
lại, gánh nặng trên vai Lạc Tiêu Dao cũng được gỡ bỏ, hẹn với mấy người
bạn đi xem hát. Sau bữa cơm chiều, Tạ Văn Phương ra ngoài đánh bài, chỉ
có Thẩm Ngọc Thư ở nhà cùng ngồi trên nóc nhà nói chuyện với Lạc Chính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.