VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 300

Trường Sinh lại không biết thưởng thức cảnh đêm, vừa án bánh bao vừa năn
nỉ: "Tô chan Tô chan, vừa rồi anh làm thế nào mà biến ra bánh bao gạch cua
thế? Dạy em với?"

"Đó không phải là biến, mà là ảo thuật, cần phải nhanh tay lẹ mắt, em xem
tay em nhỏ như vậy, đến đồ vật cũng không nắm nổi, làm thế nào làm ảo
thuật được?"

"Vậy anh dạy em vượt nóc băng tường đi, em muốn học anh trở thành một
đại hiệp chân chính!"

Cậu chẳng phải là đại hiệp gì, cậu chẳng qua chỉ là một tên trộm mà thôi.

Nhớ tới lời Thẩm Ngọc Thư đã nói với mình, Tô Duy mỉm cười tự giễu.

"Nhưng mà, sao anh trở về mà phải lén lén lút lút như vậy? Khó trách Thẩm
ca ca nói anh làm việc không quang minh lỗi lạc."

Ha, cậu không lỗi lạc?

Có miệng nói người khác, cũng không xem lại chính mình, nào phải chỉ lòng
dạ đen tối, thực sự là ngoại trừ khuôn mặt thì toàn thân hắn từ trên xuống
dưới đều đen xì.

Tô Duy khó chịu.

Cậu tự nhận mình là ăn trộm là một chuyện, bị người khác nói lại là chuyện
khác, hỏi: "Cậu ta còn nói gì anh nữa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.