VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 50

Cùng với việc tức phát điên, Thẩm Ngọc Thư không thể không bội phục sự
nhanh nhạy của đối phương, nhìn nụ cười ra vẻ bất lực của tên trộm, hắn
thầm nhủ bản thân không được nóng vội nếu không sẽ lại bị rơi vào bẫy.

"Ra giá đi." Thẩm Ngọc Thư bình thản nói: "Có điều trước tiên hãy bỏ lớp
hóa trang của cậu đã. Tôi ghét đàn ông để râu."

Không ngờ Thẩm Ngọc Thư sẽ đáp lại như vậy, Tô Duy sững người.

Lần này thì nụ cười khổ trên môi không phải là giả vờ nữa, sau khi đứng
thẳng dậy, cậu bèn tháo kính và gỡ râu xuống, Tô Duy cười nói: "Chuyện
này đúng là hơi khó, dù gì thì bán thân cũng không phải là nghề chính của
tôi. Đợi khi nào nghĩ xong giá tôi sẽ báo với cậu nhé."

Sau lưng Thẩm Ngọc Thư vang lên tiếng gọi khẽ.

Hóa ra là đứa bé vừa nãy đã theo tới nơi, nhìn thấy Tô Duy biến hình thì
kinh ngạc đến mức đưa tay bụm miệng, đôi mắt tròn to không ngừng chớp
chớp. Con sóc trên vai cũng làm động tác y hệt, nhìn rất buồn cười.

Phản ứng ấy chính là lời khen thẳng thắn nhất lòng hư vinh được thỏa mãn
một chút, Tô Duy cười thật tươi nhìn sang Thẩm Ngọc Thư.

Khi hắn ra tay giúp đỡ cậu bé, Tô Duy vẫn luôn đứng trong đám đông quan
sát, trên người Thẩm Ngọc Thư có thứ khí chất của chính nghĩa, thứ khí chất
này rất ít thấy được ở thời đại này, thế nên khi thấy hắn giúp đỡ cậu bé, Tô
Duy không hề ngạc nhiên, có điều cậu không ngờ rằng Thẩm Ngọc Thư lại
nhận ra mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.